Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Đường Tổng Không Bình Tĩnh (4)


trước sau

Chẳng sợ Hạ Thần Hi làm nhiều động tác thuần khiết, đặt ở trên môi anh , Đường tiên sinh cũng đương nhiên cho rằng, đây tuyệt đối là đùa giỡn.

Không đùa giỡn trở lại, kia thật nhiều mất mặt.

"Là anh vừa tỉnh liền động dục, học Đông Phương Bất Bại tự cung quên đi."

Đường Bạch Dạ cười đến rất quỷ dị, ôm Hạ Thần Hi hôn một chút, cười đến ái muội lại tình, sắc, "Em không tiếc?"

Hạ Thần Hi một quyền đánh hướng anh.

Hai người chật vật theo một đoàn chăn, Đường Bạch Dạ vừa nhìn lòng bàn chân của cô , hơi ngưng mày, lòng bàn chân trắng nõn phấn hồng, có vài vết máu, thoạt nhìn có chút đáng sợ, Đường Bạch Dạ lại cầm lấy chân khác.

Đều là vết thương.

"Làm sao như này ?" Sắc mặt Đường Bạch Dạ đột nhiên trầm , anh không phải đem cô bảo hộ rất khá sao? Trán cũng chỉ là một cục máu đọng , vết thương không có gì, thế nào lòng bàn chân lại khó coi như vậy?

Đáng chết!

Hạ Thần Hi nói, "Chúng ta bị ngăn ở lưng chừng núi, lại bị cấm núi , anh lại hôn mê bất tỉnh, em chỉ tốt cõng anh lên núi, em mang giày cao gót 10 cm, anh cũng không thể để em mang giày cao gót cõng anh lên núi đi, đành phải vứt giày cao gót đi chân trần đi lên, giẫm một ít thủy tinh cùng hòn đá nhỏ."

Đường Bạch Dạ ngẩn ra, lúc này mới nghĩ đến, vì sao bọn họ ở trên núi.

Hóa ra là Hạ Thần Hi mang anh đi lên.

"Em thật ngu ngốc!" Đường Bạch Dạ đau lòng rất nhiều, ôn nhu xoa chân của cô , "Đau lắm sao?"

Hạ Thần Hi rất uất ức, khẽ lắc đầu.

Đường Bạch Dạ xoa xoa mái tóc dài của cô , dị thường quấn quýt nói, "May mắn em là mang anh lên núi, không phải ôm anh trên núi, nếu không, trái tim của anh đều phải nát đầy đất."

"Vì sao?" Hạ Thần Hi rất không hiểu, cô vất vả như vậy cõng Đường Bạch Dạ đi lên, anh vậy mà một điểm cảm động cũng không có?

"Nam nhân cứu nữ nhân là thiên kinh địa nghĩa, nữ nhân cứu nam nhân sẽ bị người cười chết ." Đường Bạch Dạ nghiến răng nghiến lợi, "Như thế truyền đi, Đường Bạch Dạ muốn
một nữ nhân cứu, ôm kiểu công chúa,anh này hình tượng cao to oai hùng , sát."

Khóe môi Hạ Thần Hi co quắp, Đường tổng, mạng anh không có, anh còn lo lắng thanh danh của anh ?

Lại nói, anh hình tượng rất cao to oai hùng ?

Hạ Thần Hi trấn định qua đi, sờ sờ đầu Đường Bạch Dạ, "Ngoan, Đường tổng, anh không hưởng thụ được kiểu ôm công chúa, anh có thể nhắm mắt."

Mặt Đường tổng, toàn đen.

Mẹ kiếp, người phụ nữ đáng chết!

Đường Bạch Dạ nghiến răng nghiến lợi nghĩ, tâm nguyện lớn nhất của lão tử kiếp này chính là không muốn hưởng thụ kiểu ôm côn chúa, đặc biệt là kiểu ôm công chúa của Hạ Thần Hi. Nếu không, thật là mọi người cười rụng hàm trên đường.

"Các anh đàn ông thực sự là, chết vì sĩ diện, anh làm sao vậy? Chẳng lẽ đem anh ném ở giữa sườn núi?"

Đường Bạch Dạ trừng Hạ Thần Hi, "Em cho là một người đàn ông như anh nói ôm có thể ôm sao? Em tìm mười người, mười một người bất động.”

Ngụ ý, cô thật không phải nữ nhân.

Hạ Thần Hi cười híp mắt nhìn Đường Bạch Dạ, "Anh có thể không coi em là nữ nhân , chúng ta có thể làm huynh đệ."

Đường Bạch Dạ mặt âm.

Hạ Thần Hi lại bình tĩnh , "Đương nhiên, anh muốn không muốn làm huynh đệ, thì làm tỷ muội cũng có thể."

Hạ tiểu thư tỏ vẻ, cô rất tùy ý .

Đường tiên sinh nội thương, bổ nhào tới phía Hạ Thần Hi, "Làm tỷ muội phải không? Anh trước bóp chết em lại nói."

"A a a a... Thẹn quá hóa giận là tối kị của nam nhân , Đường tổng, phong độ của anh , phong độ của anh đâu?"

"Rời nhà đi ra ngoài!" Đường tổng chợt quát.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện