Hạ Thần Hi yên lặng thật xuất thần, Đường Bạch Dạ thô bạo như vậy thật sự chưa từng thấy.
Hai người tranh luận đến cuối cùng, Đường Bạch Dạ vẫn cõng Hạ Thần Hi ra cửa.
Cơn bão tan, bầu trời lại xanh trong.
Chỉ là bên ngoài đường núi, vô cùng hỗn loạn.
Có đá rơi loạn xạ, cây cối bị quật ngã , khung cảnh trước mắt mang đến cảm giác thê lương .
"Tối hôm qua gió bão rất mạnh ."
Thật sự rất mạnh .
Hạ Thần Hi dựa đầu vào vai Đường Bạch Dạ , bất ngờ nói "Hay là anh cõng em xuống núi đi?"
"Ở lại trên núi thêm một ngày đi." Đường Bạch Dạ nói, "Thêm một hai ngày cũng không có gì khác."
"Chúng ta đều ở lại trên núi, em sợ bảo bối ở nhà một mình lo lắng, tối hôm
qua lại có đất đá lở, dưới chân núi nhất định đã xảy ra chuyện, bảo bối
nhất định rất lo lắng chúng ta, về sớm một chút cũng tốt." Hạ Thần Hi
nói.
Đi bộ xuống núi mất khoảng ba giờ thôi. Hiện tại chưa tới giữa trưa xuống núi vừa kịp.
Đường Bạch Dạ cũng sợ Hạ bảo bối lo lắng, đứa nhỏ này tâm lý tố chất tốt thì
tốt, nhưng dù sao thiên tai cùng nhân họa(người hại) không đồng nhất.
Nếu hôm qua bọn họ không may mắn nói không chừng thực sự mất mạng trên
núi.
"Anh biết" Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, Hạ Thần Hi đã nhớ
rõ phần tư liệu trong đầu nên cũng không mang theo tư liệu xuống núi,
Đường Bạch Dạ cùng Lâm lão tiên sinh nói lời từ biệt , ông dặn bọn họ
cẩn thận một chút không thể cứ đi rồi quay lại ,Đường Bạch Dạ cõng Hạ
Thần Hi xuống núi.
Đường Bạch Dạ thân thể tốt , nghỉ ngơi một
đêm, cơ bản không có gì đáng ngại, cõng Hạ Thần Hi cũng là chút tâm ý.
Cơn bão qua đi, trên núi cũng không có gì nguy hiểm, chỉ là trên đường
núi đất đá và cây cối rất nhiều.
Một người đi cũng không cảm thấy cái gì nhưng lái xe thì chắc chắn là không đi được.
"Anh có mệt không?" Hạ Thần Hi hỏi.
"Không mệt." Cô yêu kiều mảnh mai cõng anh lên núi cũng không mệt, anh cõng cô xuống núi sao lại mệt .
"Em phát hiện, em và anh nhất định là bát tự ( ngày tháng năm sinh ) không
hợp." Hạ Thần Hi gục đầu vào bả vai hắn nói, "Từ khi em gặp anh luôn gặp những chuyện xui xẻo ‘’
"Anh cũng vậy!" Đường Bạch Dạ tức giận
nói, thiếu chút nữa thả cô xuống ,
lão tử ( ông đây ) liều mạng cứu cô , kết quả cô nói một câu bát tự không hợp, em gái cô , qua sông đoạn cầu ( qua sông phá cầu ) cũng không nhanh như thế .
Đường Bạch Dạ lại nói thêm một câu, "Dù cho bát tự không hợp, cũng đã chậm, kiếp này đã định em chỉ có thể ở bên cạnh anh."
Hạ Thần Hi không nói tiếp, chỉ là ôm chặt anh.
Đường Bạch Dạ vai không tính là rộng lắm lại có cảm giác rất có lực , nằm
trên lưng anh nghe tiếng tim đập cảm giác rất ổn định, rất thoải mái, Hạ Thần Hi có chút luyến tiếc hơi thở của anh.
Anh ấm áp.
Mặc dù anh bá đạo lại lưu manh nhưng lòng của cô lại không thể khống chế được suy nghĩ muốn tới gần anh.
"Hạ Thần Hi, em có nghe nói qua câu nói này chưa ‘’ Số con rệp với số con
rệp cùng một chỗ, hai người hợp lại sẽ thành vận may’’ ? . Đường Bạch Dạ đột nhiên nói.
Hạ Thần Hi :"Lời lẽ sai trái!"
"Cái gì mà
lời lẽ sai trái, lời lẽ sai trái lặp lại một trăm lần đều trở thành chân lý." Đường Bạch Dạ bá đạo lại vô sỉ khẳng định lý luận của mình.
"Anh đừng nói nữa, chỉ cần Đường Bạch Dạ nói thì đều là chân lý." Đây là logic của Đường Bạch Dạ, không cần giải thích.
"Coi như em thông minh."
Hạ Thần Hi bật cười, tuyệt đối không nói gì nữa .
Đột nhiên, cô phát hiện một việc.
Đường Bạch Dạ thậm chí có lỗ tai,lỗ tai bấm so sánh với con gái thì hơi cao
một chút, cảm giác rất tinh xảo.Cô không kìm được lòng mà sờ tai của
Đường Bạch Dạ . Đường Bạch Dạ toàn thân nổi da gà , nhịn không được rống to hơn, "Hạ Thần Hi, em đang làm gì?"
Hạ Thần Hi như phát hiện tân đại lục, "A, Đường tổng, đây là điểm mẫn cảm của anh."
Tai của Đường Bạch Dạ đỏ ửng .