Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Con Có 100 Lão Bà Tốt (3)


trước sau

Lâm Nhiên nói, "Chính là, Hạ bảo bối vừa thông minh vừa đáng yêu, nếu như là con tôi, tôi đã kiêu ngạo mà sớm tuyên truyền cho toàn thế giới."

Đường Bạch Dạ khinh bỉ liếc anh ta một cái, anh không muốn người khác biết nhược điểm của mình.

Có gia đình là có nhược điểm.

Người khác biết sẽ đánh vào nhược điểm của anh, khắp nơi có thể uy hiếp anh.

Hạ Thần Hi của anh, bảo bối của anh nếu có thể giấu kỹ để không ai biết được thì càng tốt. Hạ bảo bối ôm Tiểu Bảo cười híp mắt nói, "Daddy, cha yên tâm, không điều gì trên thế giới này có thể gây bất lợi cho con, nếu thật sự có việc gây bất lợi cho con hoặc với cha gây bất lợi con hắc bạch hai giới giết sạch."

Nhóc con cười ưu nhã đến như vậy lời nói ra lại hết sức kiêu ngạo, khí phách.

Một chút cũng không giống lời nói nên có của một đứa bé.

"Con còn nhỏ nhưng khẩu khí không nhỏ nha." Đường Bạch Dạ bật cười, xoa xoa tóc Hạ bảo bối, "Con chỉ là một đứa nhỏ, khi đi học đối diện một phen súng ngắm về phía con, con biết không? Thời gian con đi chợ mua thức ăn một đứa trẻ đi tới trước mặt con đâm một dao vào trái tim của con, con chết cũng không biết chết như thế nào.Tiểu tử thối, thế giới bên ngoài cùng trò chơi của con không giống nhau, luật chơi không phải do con định đoạt. Con vẫn là đứa trẻ miệng còn hôi sữa , không làm được gì thì chỉ có thể bị người tính kế."

...

Đường Bạch Dạ căn bản còn mang theo tươi cười, nhưng càng nói, khẩu khí càng nghiêm khắc, thậm chí mang theo một tia lệ khí, giống như không biết nhớ tới cái gì sắc mặt trở nên hết sức khó coi, Lâm Nhiên cuống quít cắt lời của anh.

Hạ bảo bối nắm tay, vô cùng có chí khí nói, "Daddy, cha yên tâm bảy năm sau, con bảo đảm không một người nào có thể động đến."

"Ai dám đụng đến con, con động lại cả nhà của hắn."

Lâm Nhiên ha cười, Đường Bạch Dạ cũng không được nhịn cười.

Con ở đây kiêu ngạo, ai cũng không nói được.

"Tóm lại, daddy, cha không cần lo lắng cho con, thậm chí... Cha cũng không cần lo lắng cho mammy, con thách kẻ nào dám nói giết mẹ kẻ đó tuyệt đối là tự tìm đường chết." Hạ bảo bối ôm Tiểu Bối, cười cực kỳ âm hiểm.

"Được, đừng nhắc tới Hạ Thần Hi với lục mạch
thần kiếm thân thủ như nhau ." Đường Bạch Dạ vô cùng không nể mặt, nói thẳng, "Mẹ con không phải mỗi lần bị đánh đều mạnh mẽ như thế ."

Hạ bảo bối mờ mịt bé sống ở nước Mỹ lâu ngày tiếp thu giáo dục của nước Mỹ lớn lên, đối với võ hiệp Trung Quốc hiểu biết có hạn.

"Daddy, cái gì là lục mạch thần kiếm?"

Lâm Nhiên nói, "Lục mạch thần kiếm chính là vô tâm thì để người khác bắt nạt, nếu có dã tâm thì thiên hạ vô địch."

"A..." Hạ bảo bối quay đầu nhìn phòng ngủ của Hạ Thần Hi, vô cùng quấn quýt nói, "Vậy con không cầu mammy tâm tình mỗi ngày đều tốt."

Lâm Nhiên cười, hỏi, "Đúng rồi, bảo bối, người của chú vừa mới tìm hiểu được một tin tức, nói con ở tổ chức chống khủng bố có người chức vị cũng không thấp, có phải thật hay không?"

Đường Bạch Dạ một chân mày nhếch lên, cười như không cười nhìn Hạ bảo bối.

Hạ bảo bối bàn chân gác ở trên sô pha, một tay ôm Tiểu Bối một tay bưng trà, cười rụt rè như tiểu thư khuê các, khiến cho Đường Bạch Dạ cùng Lâm Nhiên cảm thấy thật buồn nôn.

"Cái này là cơ mật..."

Đường Bạch Dạ nói, "Bảo bối, chúng ta thân quen như vậy , không có cha sẽ không có con, tại sao có thể khách khí như vậy có nhiều cơ mật mà ngay cả cha cũng không thể biết."

Hạ bảo bối rất bình tĩnh, "Ra trận không có cha con."

Lâm Nhiên nói, "Bảo bối, con nói như vậy sai rồi hiện tại cũng không phải ở chiến trường, ở nhà nói chuyện thân tình thôi nói cho chúng ta biết đi chúng ta sẽ không nói cho người khác biết ."

Đường Bạch Dạ cùng Lâm Nhiên đồng thời ngươi và ta cùng một biểu tình nhìn Hạ bảo bối .Hạ bảo bối quấn quýt , buồn bực .

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện