Toàn bộ phòng làm
việc im lặng, Hạ Thần Hi có chút khó xử việc này nói nhỏ không nhỏ nói
lớn không lớn. Cô nhìn về phía Thái Gia, sắc mặt Thái Gia âm trầm, Tiết
Giai Vân nói về cái vòng tay kia anh biết nó rất quý .
Lâm Lâm hỏi, "Hạ tiểu thư, vòng tay quý như vậy liệu cô có mang về nhà không, đừng nói oan cho người khác.''
"Tôi khẳng định tôi không mang về nhà."
Cô không đến mức không có đạo đức đi nói oan cho người khác, mà ý tứ của
cô ta cũng không tốt đẹp gì , cô nhẹ giọng nói với Thái Gia, "Quên đi,
việc xảy ra mấy ngày thật sự... Cũng tìm không được."
Cô không muốn làm tổn thương tới tình cảm của mọi người, cũng không muốn làm tổn thương hòa khí.
Một kỹ sư nói, "Thần Hi, cô tìm kỹ lại xem, có phải bị lẫn ở trong tập giấy tờ không?"
"Không có." Cô đã tìm khắp nơi .
Quả thật là không tìm được.
Mọi người nhíu mày, Thái Gia nói, "Có ai lấy vòng tay của Thần Hi hay không ?"
"Tổng giám..." Hạ Thần Hi muốn ngăn cản cũng không kịp, "Quên đi."
"Tại sao có thể quên đi việc này." Sắc mặt Thái Gia cực kỳ khó coi, "Ở
phòng làm việc của tôi, việc này đã xảy ra một lần ,nếu như không tìm ra người này sau này có ai lại đánh mất đồ cũng cứ quên đi như vậy, dung
túng cho kẻ xấu."
Tiết Giai Vân tìm hộ một lần cũng không tìm được.
Vừa nghe Hạ Thần Hi nói mất một vòng tay tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, tất cả cùng nhau đi tìm.
Thái Gia hỏi, "Thần Hi không ở đây mấy ngày, có ai động vào ngăn kéo của cô ấy không?"
Tiết Giai Vân nói, "Tôi đến lấy văn kiện."
Một nam kỹ sư cũng nói, "Tôi cũng đến lấy văn kiện nhưng ở ngay trên bàn, tôi không mở ngăn kéo của Thần Hi."
Lâm Lâm nói, "Tôi cũng đến lấy văn kiện, là tổng giám bảo tôi đến lấy, tôi
có mở ngăn kéo nhưng tôi chưa từng thấy qua vòng tay của Thần Hi."
Lại có mấy kỹ sư cũng nói có đến lấy văn kiện cùng tư liệu, có người mở ngăn kéo, có người không mở ngăn kéo.
Việc này càng lúc càng lớn, Hạ Thần Hi trong lòng đau khổ.
Đã sớm biết thì không nên nói ra, nhìn ánh mắt của mọi người, cô cũng biết việc này khiến cho mọi người không vui.
Cùng làm việc trong
một phòng không cần thiết làm cho quan hệ với mọi người trở nên cứng nhắc như vậy.
Nếu không phải là vòng tay của Đường Bạch Dạ tặng , Hạ Thần Hi cũng sẽ không để ý.
Bây giờ nói ra khiến cô cảm thấy thật khó xử.
Thái Gia nói, "Thần Hi, cô không cần khó xử chuyện này nhất định phải biết
rõ ràng nếu không trong lòng mọi người còn khúc mắc, cũng không phải là
cách hay."
Hạ Thần Hi cùng Tiết Giai Vân liếc mắt nhìn nhau.
Tiết Giai Vân liếc mắt nhìn Lâm Lâm một cái, ở bên tai Hạ Thần Hi lặng lẽ nói một câu ánh mắt Hạ Thần Hi nhìn qua Lâm Lâm.
Lâm Lâm nhạy cảm thay đổi sắc mặt, "Thần Hi, cô nhìn tôi như thế là có ý gì? Chẳng lẽ cô cảm thấy tôi trộm vòng tay của cô?"
"Tôi không nói như vậy." Hạ Thần Hi nhíu mày.
Tiết Giai Vân ở bên tai cô nói một câu, cô liếc mắt nhìn thấy Lâm Lâm cầm
lấy vòng tay lại trả về, Lâm Lâm lại nói không thấy vòng tay rõ ràng là nói dối, Hạ Thần Hi cũng chỉ là nghe lời Tiết Giai Vân nên nhìn sang.
Cũng không hiểu ý tứ của cô ấy ai ngờ Lâm Lâm lại nhạy cảm như vậy.
Tiết Giai Vân không muốn nói với Thái Gia là sợ Thái Gia khó xử. Nếu
nói Lâm Lâm nói dối không biết chừng mọi người đều cho rằng Lâm Lâm
lấy trộm, nếu là điều tra ra không phải thì cô ta sẽ lấy họ làm bia đỡ
đạn cho nên cô mới cùng Hạ Thần Hi nói nhỏ một chút.
Bản thân là muốn nhắc nhở Hạ Thần Hi để ý một chút.
Cô thật sự không biết Lâm Lâm nhạy cảm như vậy.