"Nếu như anh không để Đường thị trong lòng với Đường thị kinh doanh giả, Đường thị sẽ không
mỗi năm đều tốt hơn, nếu như anh không giải quyết thích đáng việc của
Đường thị , năm đó Đường thị khủng hoảng tài chính anh cũng sẽ không lựa chọn bỏ rơi Đường môn, hi sinh hôn nhân của mình để giữ lại Đường thị."
Cô là người ngoài cuộc, cô rõ ràng hơn Đường Bạch Dạ , anh luôn miệng nói hận Đường gia, hận Đường lão, muốn phá hủy Đường thị nhưng qua nhiều
năm như vậy, sau khi Đường môn bị thương nặng căn cơ đã ổn.
Anh nếu muốn phá hủy Đường thị thì đã sớm phá hủy.
Anh còn nhiều cơ hội vì sao không phá hủy nguyên nhân rất đơn giản, nói hận chẳng qua là không cam lòng.
Không cam lòng không được thừa nhận, không cam lòng bị Đường lão phủ định tất cả, không cam lòng anh vì Đường thị trả giá nhiều tâm huyết như vậy
Đường thị lại không thừa nhận anh.
Anh chẳng qua là muốn chứng minh.
Anh muốn chứng minh với Đường lão, chỉ sợ anh là con tư sinh anh cũng là
một phần tử của Đường gia , cũng có thể dẫn Đường thị phát triển phồn
thịnh.
Anh muốn cho Đường lão hối hận vì đã đối xử không tốt với anh.
Đường lão càng đề phòng anh, anh đối với Đường thị trả giá càng nhiều làm được càng tốt.
Đường lão càng không thừa nhận anh,anh càng là không cam lòng.
"Đủ rồi!" Trong lòng không cam lòng bị người khuyên nhủ, trên mặt Đường
Bạch Dạ nhếch nhác xẹt qua một chút khó chịu, qua nhiều năm như vậy đây là điều anh vẫn dấu ở trong lòng .
Cha anh có lỗi với anh , từng muốn anh chết.
Để tiếp quản Đường thị, chẳng qua là do con trai không ra gì, ông ta cần con rối giúp ông ta kinh doanh Đường thị.
Anh thề, sẽ làm ông ta hối hận về những gì năm đó đã làm.
Anh muốn phá hủy tâm huyết của Đường lão , phá hủy Đường thị.
Nhưng mà, qua nhiều năm như vậy Đường môn đã khôi phục nguyên khí, anh nếu
muốn đối với Đường thị làm cái gì, anh kinh doanh Đường thị giả thì sớm
đã có thể phá hủy Đường thị, vì sao anh vẫn chậm
chạp bất động?
Anh nói với mình thời cơ chưa tới.
Đây thật ra là lừa mình dối người.
Đường môn muốn phá hủy một công ty sẽ không nói đến thời cơ chưa tới.
Thực sự là buồn cười.
Anh không muốn thừa nhận, anh khát vọng được Đường gia thừa nhận.
Khát vọng được Đường lão thừa nhận.
Mấy năm nay, tâm huyết của anh ở Đường thị đều phải trả giá so với Đường môn còn nhiều hơn.
Vì cái gì anh vẫn không muốn thừa nhận.
Đây là anh khó chịu vì là con riêng.
Hạ Thần Hi âm thanh nhỏ nhẹ , "Được , em không nói, chính anh cân nhắc đi. Đường Bạch Dạ , em chỉ nghĩ nói cho anh biết, anh có gia đình, trên đời này cũng không phải là không có ai cần anh, cha anh không cần anh
nhưng con trai của anh cần anh."
"Anh căn bản không cần ai thừa
nhận,anh cũng không cần hận ai, anh cũng không cần đi trả thù ai, anh
chỉ cần sống vui vẻ là được."
"Thù hận tiêu tốn quá nhiều khí
lực, phá hủy công ty do chính mình tâm huyết xây dựng, lòng của anh cũng đang rỉ máu, Đường Bạch Dạ , anh thông minh như vậy, tại sao phải làm
việc hại người hại mình."
"Anh đâm chính mình một đao, anh sẽ không đau sao?"
...
Đường Bạch Dạ cái gì cũng không thiếu, anh không nên mang theo thù hận trong cuộc sống.
"Vì sao phải giúp ông ta nói chuyện?" Âm thanh Đường Bạch Dạ , mang theo
tức giận, anh cũng không thích Hạ Thần Hi vì Đường lão nói chuyện,bao
nhiêu năm chịu uất ức chẳng lẽ cứ như vậy quên đi sao?
Hạ Thần Hi bật cười, "Đường Bạch Dạ , anh thực sự là một người ngu ngốc, em sao lại vì Đường lão nói chuyện?"
"Em luôn mồm khuyên anh tha thứ cho ông ta, buông tha cho Đường thị, chẳng lẽ không phải vì ông ta nói chuyện?"