Vân Dật trầm trọng
nói, "Chuyện xảy ra đã bao nhiêu năm, tôi cũng không nhớ được. À, còn có một vấn đề về tài vụ, một phó thị trưởng như tôi tiền lương cố định,
tôi không thể giải thích tại sao trong ngân hàng Thụy Sĩ có mười triệu
euro, thật buồn lòng."
"Vân Dật!" Đường Bạch Dạ không chịu nổi
thái độ vân đạm phong khinh như thế của anh ta , "Con mẹ nó, anh có thể
đem vấn đề của anh nói một cách rõ ràng hay không?"
"Bạch Dạ , thân ái , ta đang nói đây..."
"Thôi đi , đừng nói thân ái với tôi , cẩn thận tôi qua sông đoạn cầu, tiễn
cậu một đoạn đường." Đường Bạch Dạ sắc mặt cực kỳ khó coi .
Việc của Đường thị anh còn chưa có xử lý xong Vân Dật lại bị ''song quy''.
Muốn anh xử lý từng việc có phải coi anh là người sắt, thần tiên hay không?
"Đúng rồi, cậu bị ''song quy'' vậy điện thoại này từ đâu mà có?"
"A, không có việc gì..." Vân Dật nhàn nhạt nói, "A, người của ban kiểm tra kỷ luật đến , tôi phải tắt điện thoại."
Vân Dật nói xong liền tắt điện thoại.
Đường Bạch Dạ gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Nhiên, "Lâm Nhiên, quay về tổng bộ, tìm vị trí của Vân Dật cậu ta bị song quy ."
Lâm Nhiên, "Đã nói rồi, tôi đã nói quan trường không đáng tin, quả nhiên đã xảy ra chuyện ."
...
Tổng bộ Đường môn.
Đường Bạch Dạ ngón tay gõ mặt bàn, hơi nhíu mày, nhìn Lâm Nhiên đưa lên một phần tình báo.
Là do Tưởng thị trưởng tố cáo Vân Dật.
Bọn họ đều là ứng cử viên sáng giá cho chức thị trưởng thành phố S, thành
phố S là thành phố cảng biển nổi tiếng phồn vinh nhất của đất nước,
Tưởng thị trưởng thà rằng làm thị trưởng ở đây cũng sẽ không đi trung
ương, dù làm loạn cũng không làm loạn được chút gì.
Không như ở thành phố S.
Vân Dật tuổi còn trẻ, là ứng cử viên sáng giá nhất, giả sử ông ta muốn cản
đường cũng là chuyện rất bình thường. Chỉ là, Tưởng thị trưởng tại sao
lại có thể có phần tài liệu này .
Là ai đưa cho ông ta ?
Trước khi Vân Dật bước chân vào quan trường, Đường Bạch Dạ đã đem quá khứ của anh rửa sạch sẽ là một hài tử có gia thế trong sạch hơn nữa với bối
cảnh của Vân gia cũng không thể tìm ra nhược
điểm gì.
Chuyện đường buôn lậu này người biết đã chết từ lâu .
Không ngờ ,một nhóm quan viên trung ương bị bắt làm cho chuyện buôn lậu này
bị lôi ra. Vân Dật chính là kẻ đứng mũi chịu sào chịu chết thay.
"Tưởng thị trưởng không có bản lĩnh lớn như vậy, có kẻ đang giúp ông ta." Đường Bạch Dạ cấp tốc chỉ ra mấu chốt của vấn đề .
Nhưng mà, ai đang giúp Tưởng thị trưởng đã không còn quan trọng.
Quan trọng là, Vân Dật bị song quy.
Anh phải cứu Vân Dật.
Vân gia không muốn bị nghi ngờ, không có cách nào hành động chỉ có thể dựa vào anh.
Cha của Vân Dật gọi một cuộc điện thoại, rất uyển chuyển để Đường Bạch Dạ
nghĩ biện pháp cứu Vân Dật, bối cảnh nhà bọn họ đặc thù không thích hợp
lộ mặt.
Đường Bạch Dạ hứa anh sẽ cố gắng hết khả năng.
Anh chỉ có 24 giờ.
Đường Dạ Bạch đi tới nhà Hạ Thần Hi , lúc này đã hai giờ sáng, Hạ Thần Hi và Hạ bảo bối đều đã ngủ.
Đường Bạch Dạ có chìa khóa dự phòng, khi mở cửa rất nhỏ.
Khi anh vào vô ý đánh thức Hạ bảo bối.
Hạ bảo bối ngủ say, bĩu môi cha cũng không muốn tỉnh lại, Đường Dạ Bạch
bịt mũi bé khiến Hạ bảo bối không thở được, người cũng tỉnh một chút,
"Daddy , cha làm cái gì vậy?"
"Đứng dậy, giúp daddy một chuyện."
Hạ bảo bối mí mắt mượn hơi , mắt cũng không mở ra được.
"Con trai ngoan, mau tỉnh dậy nếu không con sẽ không có daddy ."
"Nghiêm trọng như thế a?" Hạ bảo bối mắt nhắm mắt mở .
Đường Dạ Bạch sắc mặt trầm trọng, Hạ bảo bối dựng thẳng lên một đầu ngón tay, "Đem một năm quyền đại lý còn lại cho con."
"Hạ Thiên!"
Hạ bảo bối ôm chăn chùm đầu, "Vậy con ngủ tiếp."...