Đường lão đứng chắp
tay, "Năm đó, ta đã muốn Đường Bạch Dạ chết, ta yêu vợ ta nhưng bà ấy
đã chết, ta rất khổ sở chỉ muốn tìm người chôn cùng bà ấy, mẹ của Bạch
Dạ chết , không đủ để ta kìm nén lại lửa giận trong lòng.Năm đó, ta cảm
thấy nếu như đứa trẻ này không xuất hiện, người yêu của ta sẽ không chết gia đình của ta cũng sẽ không bị phân tán, Nhất Phong cùng Thành Nam
cũng sẽ không oán trách ta. Cho nên, ta đưa Đường Bạch Dạ xuất ngoại, nó đi trên chiếc máy bay riêng của ta nửa đường xảy ra sự cố rơi vào trong rừng rậm lại gặp phải bầy sói."
"Năm đó, Bạch Dạ rất thông minh biết ta ghét nó cũng không ngờ rằng ta muốn giết nó. Máy bay là ta phái người động tay động chân cố ý để nó rơi xuống rừng rậm, ta cho rằng đứa trẻ này sẽ không thoát khỏi bầy sói. Ai ngờ nó còn sống đi ra, lúc
gọi điện thoại cho ta khóc nói “ Cha, con rất sợ, có rất nhiều sói,
bọn chúng muốn ăn thịt con, cha mau tới cứu con”. Nó khóc rất thương tâm lúc đó nó đã ra khỏi khu rừng nhưng lại không biết phải làm như thế
nào."
"Ta vốn không muốn để ý đến nó, nghĩ đi nghĩ lại đứa nhỏ
này rất giống lúc ta còn trẻ , ta tính toán qua nên phái người đi đón
nó, an bài giúp nó ở ký túc của trường học, ta đem nó vứt xuống đài
quyền anh chợ đen , nhìn nó bị người ta đánh."
"Nó là tay quyền
trẻ tuổi nhất chưa từng trải qua huấn luyện mỗi lần đều bị đánh cho gần chết,nó không hiểu vì sao ta muốn cho nó lên đài đánh quyền, lúc đó ta
chỉ muốn nó chết lại giả vờ rất yêu thương nói cái gì vì muốn tốt cho
nó, huấn luyện cho nó."
"Bạch Dạ tin là thật bị đánh gần chết,
cũng cắn răng chống đỡ cuối cùng đã giết chết quyền vương, cô có thể
tưởng tượng một đứa trẻ mười tuổi làm thế nào để giết quyền vương
không ? Ta không nghĩ ra được nhưng nó làm được."
"Ta đứng xem cuộc vui lại thấy một màn như vậy, Bạch Dạ một thân toàn máu đứng lên, ta luống cuống."
"Lúc đó ta đang suy nghĩ nếu như Bạch Dạ không chết, tương lai người
chết chính là ta cùng các con của ta, đứa trẻ này là một con dã thú
tính công kích quá mạnh mẽ, nó cần phải chết.Nếu như nói ta lúc đó còn
có một chút do dự sau một màn kia ta đã không còn
một chút do dự, ta
nghĩ ta phải giết nó mới có thể bảo trụ ta cùng bọn nhỏ, còn cả Đường
thị."
"Ta đem nó ném cho một tiểu bang phái để cho bọn họ giết
nó, ai ngờ, nó thực sự là mạng không thể chết, nhảy xuống biển chạy
thoát thân lúc gần đi nghe thấy bọn họ đối thoại mới biết là do ta
làm."
"Sau khi hắn chạy thoát có gọi điện thoại tới, câu nói đầu
tiên là ” Cha thân ái của tôi, mạng tôi rất cứng ông tốt nhất thừa dịp
tôi còn nhỏ mà nghĩ ra nhiều cách để giết chết tôi, nếu không hãy nhìn
xem sau này tôi làm cách nào giết chết các người."
"Lúc đó, lòng
ta đã lạnh." Đường lão cười khổ, "Nhưng từ đó trở đi, ta cũng không còn
muốn giết nó nữa. Ta ý thức được bản thân rất tàn nhẫn cho nên ta muốn
để hắn ở nước Mỹ tự sinh tự diệt. Có lẽ, đứa nhỏ này mạng thật sự rất
cứng không thể chết, nghĩ nhiều cách như vậy cũng không thể giết chết
nó,vậy thì để yên cho nó lớn lên đi."
Hạ Thần Hi nghe vậy một
thân đầy lửa nóng, nắm tay thật chặt thiếu chút nữa không khống chế
được một quyền đánh vỡ đầu Đường lão.
Cô cuối cùng cũng biết vì sao Đường Bạch Dạ hận Đường lão như vậy .
Anh ở trên núi nói cho cô thực sự quá qua loa, tại sao Đường lão có thể tàn nhẫn như vậy?
"Cô bây giờ rất ghét ta phải không?"
"Ông thực sự là thủ đoạn độc ác." Hạ Thần Hi cắn răng nói, "Đứa bé nhỏ như vậy mà ông cũng không buông tha?"
"Ta năm đó chỉ muốn giết nó để tế vong hồn của vợ ta." Đường lão không chút nào che giấu bản thân lúc trẻ tuổi kích cuồng. ( kích động + cuồng dã )
Hạ Thần Hi nhắm chặt mắt, lại không kìm được tức giận dâng trào trong lòng còn có một chút thương tiếc.
Trong lòng đau xót đến khó chịu, tất cả đều là vì một người đàn ông tên Đường Bạch Dạ .
"Anh nói cho tôi biết ông vẫn phái người ám sát anh ấy." Cũng không phải
là Đường lão đã nói từ đó không muốn mạng của anh nữa.