Đường lão giận, "Ngươi không sợ súng cướp cò làm bị thương ai ở trường sao?"
Hạ bảo bối càng vô tội , "Trên súng có chốt an toàn, chưa mở chốt an toàn súng không thể nào cướp cò được ."
Nói cách khác, dù cho không cẩn thận bị người khác cầm đi cũng không thể
nào cướp cò, ngươi còn là học sinh tiểu học cũng biết về cấu tạo của
súng sao ?
Đường lão lúc này mới nhớ tới súng còn chưa lắp đạn
vào. Sau đó, ông ta càng khiếp sợ khi thấy Hạ bảo bối tử trong cặp
sách lấy thêm ra một thứ nhìn qua hơi giống cây cung rồi lại lên đạn
động tác rất ưu nhã, thành thạo.
Lại ném kẹo cao su cho Đường lão, "Bom cỡ nhỏ."
Sau đó, đeo lưỡi lê quân dụng ở ngang hông rồi đeo cặp sách lên.
Giống như không có việc gì rất vân đạm phong khinh tựa như mang theo khăn quàng đỏ dành cho học sinh ngoan.
"Tiểu tử, trong cặp sách không mang theo sách vở sao?"
"Có a." Hạ bảo bối lấy sách giáo khoa và đồ dùng học tập, ra vẻ chính mình là một học sinh chăm chỉ.
Đường lão sắc mặt không tốt, "Ngươi là một đứa nhỏ ở chỗ nào có nhiều súng đạn như vậy ?"
"Sau khi bị bắt cóc lần trước, Daddy có tinh thần cảnh giác để tôi mang vũ
khí theo phòng thân." Hạ bảo bối cười híp mắt nói quyết đoán đẩy Đường
Bạch Dạ ra bán cũng không thể nói mình chính làm súng đạn được .
Lão nhân gia trái tim không tốt, bị dọa đến không còn sợ.
"Đường Bạch Dạ thực sự là một tên khốn kiếp!" Đường lão cả giận nói, "Ngươi là một đứa nhỏ tại sao có thể mang mấy thứ này."
"Ông có nên xem xét lại bản thân một chút không?" Hạ bảo bối hỏi, nếu như
không phải ông cho người bắt cóc tôi, tôi cũng sẽ không thần hồn nát
thần tính như thế , ông nội thân ái của tôi ….....
Hai người
cũng không tiếp tục đấu võ mồm, sau đó thân thủ nhẹ như mèo tiến tới
cửa từ trong kẽ hở nhìn ra bên ngoài, đây là một căn nhà bị bỏ hoang
chung quanh là núi rừng vô cùng kín đáo, cách đó không xa là một cái
giường bị bỏ đi.
Sắc trời có chút tối , mơ hồ không rõ.
Ở
ngoài phòng có bốn gã đàn ông mặc đồ đen đang canh giữ, hình xăm trên
cánh tay bọn họ rất quen thuộc. Đường lão nhìn rất quen mắt, là người
của Trương Phi Hổ đây là ký hiệu của Phi Hổ môn .
Đường lão nổi giận, ông ta đối
với bọn họ không tệ hiện tại đến cả ông ta mà cũng dám bắt?
Trương Phi Hổ ở bệnh viện liền bị người của hắn thủ tiêu, hiện tại Phi Hổ môn
là do em trai sinh đôi của hắn Trương Phi Báo tiếp quản.
Dự đoán bọn họ đối với một già một trẻ này thực sự rất yên tâm cho nên bọn họ ở bên ngoài đánh bài không để ý tới tình huống bên trong phòng .
Đường lão nhìn vết thương trên tay hỏi Hạ bảo bối, "Chúng ta mở một đường máu?"
"Vậy ông xông lên trước." Hạ bảo bối quyết đoán chạy đến phía sau Đường
lão , chân chó cổ vũ Đường lão đi chịu chết, "Càng già càng dẻo dai,
xông lên đi."
Đường lão quay đầu lại, một tay vỗ vào đầu Hạ bảo bối , "Tiểu hỗn đản!"
Hạ bảo bối đương nhiên trả lời, ", có nguy hiểm đương nhiên là phải ra
dáng bề trên, người lớn phải bảo vệ trẻ nhỏ đó là việc thiên kinh địa
nghĩa, chết người nói nhiều không chết kẻ ít lời.
Đường lão cân
nhắc lợi hại, cửa chính là không thể đi.Đường lão nhìn cửa sổ phía
trước sau đó kéo Hạ Thiên qua rồi ôm lấy bé theo cửa sổ trước chui ra,
Hạ bảo bối cuống quít nắm tay ông ta , "Ông đi đâu?"
"Ngươi quản
ta làm gì , chạy mau, có thể đi thật xa thì đi thật xa, cha ngươi có thể sẽ tới cứu ngươi, chạy không được phải trốn thật kỹ", Hạ bảo bối còn
chưa kịp cự tuyệt liền bị Đường lão ném ra.
Ném bé từ nơi có độ cao 1m xuống Hạ bảo bối rất muốn chửi mẹ ông ta.
May mắn nơi này rất kín đáo,bé chỉ cần chạy vào trong rừng rậm bọn họ muốn
tìm bé cũng không dễ dàng như vậy, nhưng mà Đường lão phải làm sao bây giờ? Bé nhỏ như vậy nhất định có thể chui ra từ cửa sổ nhưng Đường lão
thì không chui được.
Hạ bảo bối thân thể nho nhỏ liền chui vào sau một thân cây to, giấu kỹ bản thân.