Toàn bộ Đường thị đối quan hệ của bọn họ trong lòng đã hiểu rõ không cần nói ra, không đi
thang máy Đường tổng sẽ phải đợi nửa giờ, đi đến bệnh viện dự đoán “hoa
hiên đô lạnh”, cô nghĩ nhanh lên một chút nhìn thấy Đường Bạch Dạ .
Một ngày không thấy, lại thấy nhớ.
Mặc dù loại tình cảm này không phải rất khoa trương.
Meo meo ở trong ngực cô, rất ngoan khéo, Hạ Thần Hi sờ sờ đầu meo meo, cùng đi mua đồ ăn bên ngoài bán, Đường Bạch Dạ mặc dù nói không ăn kiêng, Hạ Thần Hi cũng có chừng mực, mua cho anh thức ăn rất thanh đạm.
Vì để tránh cho kích thích đến Đường Bạch Dạ, quan trọng thích hợp khẩu vị cô cũng mua thức ăn thanh đạm.
Đóng gói tốt tất cả, lúc này mới đi bệnh viện.
Lúc cô đến bệnh viện, cửa vẫn như cũ có hai bảo vệ, Hạ Thần Hi mỉm cười,
chào hỏi, tiến phòng bệnh, Đường tổng cầm điều khiển từ xa ấn loạn đài,
thấy Hạ Thần Hi tới, tắt ti vi.
"Bốn mươi phút, chậm chết ."
"Em đi mua thức ăn bên ngoài bán cũng cần thời gian có được không?" Hạ Thần Hi cười nói, đem túi xách để ở một bên, đem hộp đựng thức ăn lấy ra,
"Lại nói, giờ tan tầm đường đông, nếu không phải em kỹ thuật tốt ở trên
đường, anh cho là anh lái Lamborghini cũng có thể nào nhanh được, còn
chưa có tiểu điện lừa mau."
Vừa ở kẹt xe lúc ấy, Hạ Thần Hi ngồi ở Lamborghini lý, nhìn tiểu điện lừa đem xe siêu, kia gọi một lệ ước,
thiếu chút nữa hận không thể xe đua có thể bay lên.
Đường tổng
vừa nhìn thức ăn cô mua, nhíu mày, "Anh một ngày ăn thức ăn bệnh viện,
miệng đã rất thèm ăn, lại ăn thanh đạm như thế?"
Không có hải sản.
Nhìn qua đều là không có hương vị , chỉ là canh thịt, thoạt nhìn không có khẩu vị.
"Hai ngày này đừng ăn hải sản ." Hạ Thần Hi nói, "Anh vết thương không phải nói đùa , thanh đạm liền thanh đạm đi, đừng quá so đo, nếu là không nên ăn ăn nhiễm trùng sẽ không tốt."
Đường tổng che ngực, thập phần ưu thương.
"Anh hùng cứu mỹ nhân chỗ tốt cũng không có, không có lấy thân báo đáp, không có thịt cá, còn muốn ăn chay."
Hạ Thần Hi bật cười, "Được rồi, chờ anh hoàn toàn hồi phục, chúng ta đi ăn đại tiệc hải sản."
"Này
còn không sai biệt lắm." Đường tổng cuối cùng là tạm thời hài lòng.
Hạ Thần Hi đem hộp đồ ăn để trước mặt anh trên bàn nhỏ, hai người ăn một
chổ, cô cũng bồi anh cùng nhau ăn, Đường tổng nằm viện cũng là vài người biết, không ai đến xem anh, nếu là bữa tối cũng một người ăn, quá đáng
thương.
Đường tổng một điểm hội biến đổi ảo thuật làm cho nàng cho ăn.
Cho nên Hạ Thần Hi rất tự giác qua đây, chủ động chăm sóc.
"Không có bảo bối làm ăn ngon."
"Anh cho là ai cũng có tay nghề như bảo bối sao?" Hạ Thần Hi cười nói, "Hoa hồng Sâm panh là bảo bối mua sao?"
Đường tổng gật đầu, Hạ Thần Hi lại nói một việc, "Phòng làm việc người thần
bí tặng hoa thật là kỳ quái, quan hệ của em và anh đã sớm đưa ra ánh
sáng, toàn bộ thành phố S đều biết, vì sao còn muốn một ngày một bó hoa
hồng."
"Đã hơn hai mươi đóa , anh ta tính toán tặng tới khi nào?"
"Anh lấy vì quan hệ của chúng ta sau khi đưa ra ánh sáng, anh ta cũng sẽ
không tặng nữa , dù sao ai muốn chết dám theo đuổi mammy của con trai
em, ai biết anh ta còn đang tặng, vậy người kia, như thế không sợ chết."
Đường tổng dùng bữa, thập phần lạnh nhạt nói, "Trêu hoa ghẹo nguyệt."
"Này nhưng không phải lỗi của em, người khác tặng hoa cho anh, anh dù cho
không muốn, cũng muốn biết là ai tặng, sẽ nói với người ta, thân, không
muốn tặng nữa . Em ngay cả người tặng hoa cũng không biết, em thế nào
nói với người ta rõ ràng."
Đường tổng lãnh diễm cười, liếc xéo Hạ Thần Hi, bộ dáng thập phần khinh bỉ, "Em đừng nói như thế đường hoàng , có người mỗi ngày tặng một bó hoa hồng cho em, còn là một ngày tăng lên một đóa, trong lòng em vui mừng nở hoa rồi đi."
Nhiều hành vi lãng mạn a.