Tiêu Tề trả tiền
rượu, ôm Hạ Thần Hi ra quán bar, vừa mới ra đi, Hạ Thần Hi tỉnh lại,
giãy giụa xuống đất, nằm bò ở một bên phun thiên hôn địa (ý nôn), Tiêu
Tề rút khăn tay ra cho cô, thân thể Hạ Thần Hi mềm nhũn, thiếu chút nữa
ngã trên mặt đất.
Tiêu Tề chặn ngang ôm lấy cô, đỡ đến bên cạnh ghế lái.
Một đường chạy đến biệt thự của anh.
Âu Dương cùng hắc quả phụ nhìn thấy anh trở về, ôm Hạ Thần Hi trở về, hơi
kinh ngạc, Tiêu Tề nói, "Cách xa một chút, chớ quấy rầy chúng tôi."
Âu Dương âm thầm thổi một tiếng huýt gió, nhìn Tiêu Tề ôm Hạ Thần Hi lên lầu.
Hắc quả phụ nắm chặt nắm tay, ánh mắt lãnh ngạnh đến cực điểm.
Âu Dương nói, "Tiêu Tề cuối cùng cũng như nguyện, đã nhiều năm như vậy, Hạ Thần Hi lại uống say, rượu say loạn tính, ha ha..."
Hắc quả phụ một đấm đánh tới, "Câm miệng, Tiêu Tề mới không phải tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."
"Cô nương a, nam cũng nữ nhìn nhận vấn đề khác nhau, đó là không đồng dạng
như vậy, cô không muốn quá ngây thơ rồi." Âu Dương nói.
Hắc quả phụ nhìn trên lầu sáng đèn, ánh mắt nguy hiểm nheo lại.
Cô tin, Tiêu Tề không phải tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Tiêu Tề đem Hạ Thần Hi nằm xuống, dùng khăn lông nóng giúp cô lau mặt, làm
cho cô ngủ được an ổn một ít, phòng ngủ chính , ánh đèn mờ tối, tất cả
mông lung không rõ, hình như cái gì ái muội như vậy.
Tiêu Tề nhớ tới chuyện cũ. mấy năm trước
Năm đó,lúc bọn họ còn là thiếu nam thiếu nữ, từng đi làm nhiệm vụ.
Hai người ở Philippines giết một danh trùm ma túy lớn, bị toàn bộ hắc đạo
Philippines truy sát, mặc kệ chạy trốn tới chỗ nào cũng có người truy,
cuối cùng, bọn họ chạy đến bờ biển, Hạ Thần Hi tuổi tác còn nhỏ, mới
xuất đạo không bao lâu.
Thân thể mệt mỏi rã rời, ngã vào trên bờ cát liền ngủ.
Anh liền canh giữ ở bên người cô, làm cho cô ngủ cảm thấy an ổn.
Anh một đêm không ngủ, sợ có người đuổi theo, bọn họ không kịp chạy trốn,
cứ như vậy nhìn của cô ngủ. Sáng sớm thái dương ra,
nắng sớm ở trên mặt
cô đánh ra một đường ôn nhu.
Không dám tin, Thần Hi cũng có một mặt ôn nhu mê người như thế.
Năm đó ngũ quan của cô còn rất non nớt, tóc luôn luôn tùy ý rối tung, làm cho cảm giác rất vắng vẻ.
Đột nhiên nhìn thấy một mặt ôn nhu như thế, tim của anh cũng trở nên mềm mại .
Ở ánh nắng sáng sớm, anh nghe thấy thanh âm tim chính mình tim đập rộn lên.
Tiêu Tề ngồi ở trên thảm, nắm tay cô, Hạ Thần Hi ngủ rất trầm, say rượu cô
cũng rất ngoan khéo, chỉ là mê man, không nói lời nào, cũng không hồ
nháo, cũng không khóc lóc om sòm, liền an tĩnh ngủ như vậy.
"Nha đầu ngốc, với anh yên tâm như thế sao?"
Anh cũng không biết, vì sao Thần Hi với anh yên tâm như thế, vậy mà an tâm đang ngủ.
Cô sẽ không sợ anh sàm sỡ cô sao?
Còn là nói, cô rất tín nhiệm anh?
Vừa nghĩ là thứ hai, Tiêu Tề tâm lại yên ổn , loại yên ổn này, anh nghĩ, Đường Bạch Dạ nhất định không thể cho Thần Hi.
Anh ở trên mu bàn tay cô nhẹ nhàng hôn một cái, lại cảm thấy không đủ, cúi
đầu ở môi cô ấn một cái, hơi hút môi của cô, "An tâm ngủ đi, công chúa
của anh, chờ em tỉnh ngủ, lại là một ngày mới."
Di động Hạ Thần Hi vang lên, cho đến khi hết pin.
Ánh nắng sáng sớm nhàn nhạt đánh ở biệt thự, đồng hồ sinh học Hạ Thần Hi
rất đúng giờ, bưng đầu kịch liệt đau đớn, thân khó chịu, thực sự rất khó chịu, hình như bị người đánh một côn.
Không thoải mái cực kỳ.
Cô hơi mở mắt ra, nhìn thấy chính là tất cả rất xa lạ.