Hạ Thần Hi trở về
phòng, thay quần áo, nhìn thấy nhẫn trên bàn trang điểm, Hạ Thần Hi hơi
ngẩn ra, ngón út Đường Bạch Dạ vẫn luôn mang, hiện tại cho cô, Hạ Thần
Hi sờ sờ nhẫn, lại như không có việc gì thay quần áo. Hạ bảo bối chờ cô
cùng nhau ra cửa, xuống lầu mới nhớ tới, nhà bọn họ không có xe .
"Mammy, nếu không lại mua một chiếc xe đi."
"Qua một thời gian đi, tạm thời không cần thiết." Hạ Thần Hi nói, chặn một
chiếc taxi, mang Hạ bảo bối đi dạo phố, muốn đi xem thử đàn, tiểu tử
này muốn bắt đầu học đàn , theo Đường lão nói, muốn bồi dưỡng thân sĩ,
đánh đàn là tất yếu .
Đàn cũ ở Đường gia, được đổi một đàn dương
cầm, Hạ Thần Hi vừa lúc rảnh rỗi, mang Hạ bảo bối qua đây thử đàn, cô
tuy đàn không giỏi, cũng đàn không tệ, hơi hiểu một ít.
Kỳ thực,
Đường lão muốn bé học đàn, Hạ bảo bối là muốn như vậy, bé một lính đánh
thuê, một năm nữa sẽ tiếp nhận huấn luyện, các loại kỹ xảo sinh tồn, làm sao có thời giờ học đàn a.
Loại sự tình phong hoa Tuyết Nguyệt, phải học giỏi một chút. Nói không chừng tương lai có thể phải dùng tới.
Hai người đi hai cửa hàng bán đàn, Hạ Thần Hi không hài lòng lắm, Hạ bảo
bối thông minh, mấy ngày nay ở nhà cũ Đường gia, có Đường lão dạy bé,
đơn giản nốt nhạc không sai biệt lắm , Hạ Thần Hi cảm khái, đứa nhỏ này
thực sự là không phải đứa trẻ. Cô không phải chưa từng thấy thiên tài.
Cái gọi là thiên tài, luôn có một mặt nổi bật , nhưng những phương diện
khác chưa chắc , có lẽ sẽ rất yếu. Cô ở nước ngoài thấy không ít, một số người trời sinh đối một vài thứ có nhận biết nhạy bén. Tựa như Hạ bảo
bối, đối máy vi tính thì có nhận biết rất nhạy bén. Nhưng mà, bé kỹ
năng, cũng không phải chỉ có máy vi tính, bé cơ hồ là toàn năng .
Học cái gì cũng rất nhanh, học nói, người khác cần một năm, bé chỉ cần một
tháng, học một môn kỹ thuật, người khác cần nhiều năm, bé liền cần mấy
tháng, tiếp thu rất nhanh, chỉ cần Hạ bảo bối nghĩ, không có gì là bé
học không đến .
Đi
xem đàn xong, hai mẹ con đi bữa trưa. Hạ bảo bối nói, "Mammy, kêu daddy đi?"
"Tùy con." Hạ Thần Hi nhàn nhạt nói, con trai muốn gặp Đường Bạch Dạ, cô
không muốn ngăn trở, Hạ bảo bối cười híp mắt gọi điện thoại cho Đường
Bạch Dạ, vang lên hai tiếng, Đường Bạch Dạ liền nhận, "Bảo bối, daddy
đây ?"
"Nhớ daddy muốn chết, con cùng mammy muốn đi ăn cơm trưa, cha có rảnh không?" Hạ bảo bối cười hỏi, dỗ ngon dỗ ngọt.
"Hôm nay không được, có việc."
"Cha có chuyện gì a?"
"Ngày mai daddy mang con ăn cơm có được không?"
Hạ bảo bối cũng không dây dưa, "Được rồi."
Bé cúp điện thoại, "Mammy, daddy nói cha có việc."
Hạ Thần Hi không sao cả, ai biết, thật tình không vừa vặn , Lamborghini
Đường Bạch Dạ rất dễ thấy, dừng ở ven đường, Hạ bảo bối nhìn sang, mắt
nheo lại, Lâm Lâm ngồi ở trong xe, cầm cái gương trang điểm lại.
Hạ Thần Hi trong lòng chỉ cảm thấy phiền muộn, kéo Hạ bảo bối vừa muốn
tránh, đột nhiên nhìn thấy Đường Bạch Dạ cầm một bó hoa theo cửa hàng
bán hoa ra. Đó là một bó hoa bách hợp rất lớn.
Lâm Lâm lập tức
thu cái gương, tiếp nhận hoa bách hợp, hai người không biết nói cái gì,
Đường Bạch Dạ không có gì biểu tình, Lâm Lâm cười đến như một đóa hoa,
Hạ Thần Hi mắt không chớp, Hạ bảo bối trong lòng không vui.
Bé tìm daddy ăn cơm, cha nói không có thời gian, lại quang minh chính đại bồi Lâm Lâm? Đây coi là cái gì?
"Đi rồi, chúng ta đi ăn cơm." Vừa lúc có xe taxi, Hạ Thần Hi ngăn lại, dắt
bảo bối nhét vào trong xe, Đường Bạch Dạ quặt đầu xe ra, vô ý thiếu chút nữa đụng xe taxi, tài xế cuống quít phanh xe.