Vân Hải Ngôn nói, "Lý nãi nãi là Vũ Tắc Thiên, quan niệm càng kỳ quái, mình danh là đại tiểu
thư không ra khỏi cổng lớn liền đem Hoan Hoan cũng bồi dưỡng thành như
vậy, tôi nghĩ cô cũng mấy chục năm không được ra phố, cũng không biết
thành phố S biến thành cái bộ dáng gì."
Lâm Nhiên nói, "Này lão thái thái có chút... Thần kinh đi?"
"Chúng ta đều nói bà ấy nên gặp bác sĩ, gia gia nói, đừng quản chuyện của
người khác, chúng ta bớt can thiệp vào, lại nói, bà ấy tính tình không
tốt, chúng ta nói bà ấy đi gặp bác sĩ tâm lí, không chừng chúng ta chính là bị cự tuyệt, không cho qua lại, Hoan Hoan liền thảm hại hơn ." Hải
Ngôn căm giận nói.
Lý Hoan Tình mười phút không trở về, Vân Hải Ngôn đứng lên, "Tôi đi ra xem."
Hạ Thần Hi nói, "Khó có một cô nương được bồi dưỡng ra như thế, không thay đổi sẽ trở thành một đồ ngốc."
Vân Dật cười nói, "Đó là công lao của muội muội tôi ."
"Kỳ thực, Hoan Hoan rất tốt, cũng không cũ kỹ, chỉ là yên tĩnh một ít,
thích đọc sách, không thích giao tiếp, tính tình đơn thuần, hiện tại rất khó tìm cô gái như thế."
Đường Bạch Dạ cười, "Nói tốt như vậy, cậu thế nào không bắt tới tay?"
Vân Dật lườm Đường Bạch Dạ, "Cậu thần kinh a, tôi coi cô ấy với em gái là như nhau."
Chẳng sợ cô ấy cho dù tốt, quá quen thuộc, cũng không có loại cảm giác kia,
nếu là Vân Dật vừa mới bắt đầu nhận thức Lý Hoan Tình, nói không chừng
thật có thể phát ra hoa lửa, chỉ tiếc, Lý Hoan Tình vừa chui ra từ trong bụng mẹ Vân Dật liền bồng cô ấy.
Cái gì tâm tư cũng bị mất.
Không đầy một lát, Vân Hải Ngôn kéo Lý Hoan Tình tiến vào, Lý Hoan Tình vẫn
đang ngồi ở một bên xem bọn họ nói chuyện , đột nhiên, Hạ Thần Hi kinh
ngạc nhìn chiếc vòng trên cổ Lý Hoan Tình, vừa vòng cổ ở trong áo lông , cô không thấy rõ.
Hiện tại thấy rất rõ ràng.
Là một khối
bảo thạch có hình dạng trăng rằm, Hạ Thần Hi cảm thấy có chút nhìn quen
mắt, hình như đã thấy qua ở đâu, đột nhiên linh quang chợt lóe, bảo bối
nhà cô cũng có một sợi dây vòng cổ giống như vậy, cô thấy qua một lần.
Hình như là năm ngoái...
Trí nhớ của cô vô cùng tốt, cô nhớ đích thực là giống nhau như đúc.
Cô hỏi bé ở đâu có sợi dây chuyền, bảo bối pha trò cho qua, từ đó về sau liền không nhìn thấy sợi dây chuyền này.
Hạ
Thần Hi nhịn không được nhìn Lý Hoan Tình thêm lần nữa, Lý Hoan Tình
chọn một ca khúc, chậm rãi hát, Hạ Thần Hi thu lại suy nghĩ.
"Thần Hi, đến cậu , nghĩ cái gì nhập tâm như thế?" Tiết Giai Vân tay ở trước
mắt cô giơ giơ, Hạ Thần Hi phục hồi lại tinh thần, chơi tiếp trò đoán
lớn nhỏ, không có suy nghĩ tiếp chuyện này nữa, có lẽ, chỉ là cô đa nghi .
Bọn họ chơi đến đã khuya, Lý Hoan Tình cùng Vân Hải Ngôn mười giờ liền đi, những người còn lại chơi đến hừng đông mới giải tán.
Ngày hôm sau, tin tức tổng giám đốc Đường thị Đường Bạch Dạ cùng kỹ sư Hạ
Thần Hi ngày mười lăm tháng tám kết hôn treo trên đầu bảng truyền thông
tại Đường thị, loại này là tin tức có một không hai đương nhiên là do
Đường thị đến tuyên bố, náo động toàn thành phố S.
Ngày mười lăm tháng Tám, đoàn tụ sum vầy.
Chính là ngày lành kết hôn.
Ngụ ý vô cùng tốt.
Đường Bạch Dạ không có ý kiến gì, toàn bộ do Đường lão làm chủ.
Hạ Thần Hi vừa tiến vào bộ công trình liền nhận được vô số lời chúc mừng,
thật tình , lấy lòng , cô một mực ôn nhu, cười nói cảm ơn, Lâm Lâm thật
ngoài ý muốn cũng nói chúc mừng với cô, Hạ Thần Hi thật sự không nhìn
được tâm tư của Lâm Lâm.
"Đa tạ."
Lâm Lâm không nói gì, nắm chặt nắm tay.
Như vậy mà cũng không thể tách bọn họ ra?
Một chuyến du lịch, lại cùng đi.
Hạ Thần Hi nhìn ảnh chụp trang đầu tin tức, nhịn không được bật cười, Tiết Giai Vân cười hỏi, "Cậu cười cái gì?"
"Cậu xem này thông báo ngày kết hôn."
"Làm sao vậy, tớ xem rất đẹp a." Tiết Giai Vân cười nói, Hạ Thần Hi lúc nào thông báo kết hôn cô cũng không biết.
Hạ Thần Hi nói, "Cô nương, hợp thành ảnh chụp a."
"A..."