Đường Bạch Dạ oán hận cắn răng, Lâm Nhiên nói, "Không như, cậu ra ngoài hít thở không khí, chuyện kế tiếp, để chúng tôi làm đi."
Loại chuyện này, là đàn ông ai lại chịu đựng được, huống chi là Đường Bạch Dạ.
Đường Bạch Dạ kéo ghế qua, ngồi xuống, anh không đi, anh muốn nghe, rốt cuộc
bọn họ ở cùng một chỗ, đã nói cái gì, đã làm cái gì, còn có chuyện gì,
anh không biết , anh muốn một lần nghe hết.
Hạ Thần Hi nói,
"Chuyện đêm đó, tôi rất cảm kích anh, chỉ là, Tiêu Tề, tôi và anh đã
qua, quá khứ không thể quay lại, cho dù tôi khôi phục ký ức, chúng ta
cũng không thể nào. Buông tha tôi, cũng buông tha chính anh, coi như tám năm trước tôi đã chết, trên đời không còn tôi nữa, anh sẽ dễ chịu rất
nhiều."
Một đoạn tình cảm đúng hay là sai, nhất định là trách nhiệm của hai người.
Giữa cô cùng Tiêu Tề, cô không dám nói rằng mình không có sai.
Tiêu Tề nhìn Hạ Thần Hi, yên lặng nói, "Thần Hi, tình cảm của chúng ta nhiều năm như vậy, em nói vứt bỏ là vứt bỏ liền, anh thực sự rất khổ sở, anh
đã từng nghĩ, nếu chúng ta có thể quay lại quá khứ. Anh cũng sẽ không
làm chuyện gì phát sinh (ý nói làm chuyện có lỗi với TH), em cho anh một hy vọng, lại hung hăng xé nát, anh thực sự rất khổ sở, cũng rất đau
lòng, vì sao em lại tàn nhẫn như vậy, anh một lần phạm sai, chẳng lẽ sẽ
phải phạm sai cả đời sao? Em, một cơ hội sửa sai cũng không cho anh."
Hạ Thần Hi nhíu mày, nhắc tới chuyện giữa bọn họ, tâm tình Hạ Thần Hi không có một lần nào là tốt.
"Là anh quá khăng khăng một mực, sớm đã nên quên đi, tội gì cầm lấy không
buông, việc khác thì không nói, chuyện tình cảm, một khi đã qua, thì
thực sự sẽ qua, tôi muốn có cuộc sống mới, anh cũng không có cách nào
cho tôi."
Hạ Thần Hi khẽ nói, " Tôi đã nói với anh, tôi rất hài
lòng cuộc sống bây giờ, có một công việc yên ổn, có cuộc sống ổn định,
có bạn bè tốt, có thể chăm sóc con trai, đi làm, đi dạo phố, an nhàn,
tiêu khiển, gia đình, tôi rất thỏa mãn. Tôi không muốn lại
trở về cuộc
sống tinh phong huyết vũ (ý nói cuộc sống chém giết) của quá khứ, tôi
không muốn mỗi ngày lại nơm nớp lo sợ, tôi cũng không cách nào tiếp nhận chuyện cuộc sống lúc nào cũng sợ có người trả thù."
"Tôi đã trải qua những chuyện đó, tôi sợ, thực sự sợ, nếu không, tôi sẽ không tẩy
đi ký ức, tôi bây giờ chỉ cầu được yên bình, an ổn qua nửa đời sau,
những điều này anh không thể cho tôi, anh muốn tình yêu, cũng là tôi
không thể cho anh."
"Tiêu Tề, nếu như anh thực sự yêu tôi, xin
anh tôn trọng cuộc sống của tôi, thông cảm cho cuộc sống của tôi, không
muốn lại quấy rầy tôi, chuyện giữa chúng ta, anh nên để ở trong lòng,
thỉnh thoảng hồi tưởng lại như vậy đủ rồi."
Khi cô mười lăm tuổi, có lẽ thích oanh oanh liệt liệt, thích khiêu chiến, kích thích, thích
thế giới tràn ngập kích thích giết chóc.
Nhưng hôm nay, 10 năm trôi qua, cô hai mươi lăm tuổi, có đứa nhỏ, cô thích cuộc sống yên bình, an ổn.
Chỉ cần là nữ nhân, mặc kệ là sát thủ, hay là viên chức bình thường, chỉ
cần có đứa nhỏ, trong lòng sẽ trở nên mềm mại, chỉ nghĩ vì đứa nhỏ, làm
một ít chuyện tốt, tìm thêm chút an bình.
Đây có lẽ mới là nguyên nhân chủ yếu khiến cô muốn xóa đi ký ức.
Tiêu Tề nhàn nhạt nói, "Anh không thể cho em điều này, Đường Bạch Dạ có thể
cho em? Em đừng quên, Đường Bạch Dạ cũng là người đứng đầu trong giới
hắc đạo, anh ta trải qua loại chuyện này, không thể ít hơn anh, em thật
sự cho là, em có thể rời khỏi hắc đạo?"
"Một ngày là hắc đạo, một đời đều là hắc đạo, một đời chỉ có thể ở trong vòng xoáy này, trừ khi
chết đi, em đừng nghĩ sẽ rời khỏi, nói dễ vậy sao."