Thần Hi tin cô có thể để cho bảo bối nhỏ bình yên ra đời, nhất định có thể nghe thấy tiếng
bảo bối khóc, Thần Hi tin cô có thể có thể ôm con của mình, tin có thể
nhìn thấy con của mình kết hôn sinh con , có thể nhìn thấy gia đình hạnh phúc của nó, mặc kệ bản thân phải trải qua cái gì, cô vẫn cắn răng chịu đựng , kết quả thật không phụ lòng người là hai mẹ con đều mẹ tròn con
vuông.
Những điều Thần Hi chịu đựng thật rất xứng đáng vì đã sinh ra được một bảo bối hết sức đáng yêu.
Tiền tẩy não, quá trình sinh con vất vả như thế nào Thần Hi đều tự mình ghi
chép lại hết sức chi tiết, không phải để kể công và tính toán chi li mà
chỉ là muốn nói với mình, cô yêu đứa nhỏ rất nhiều, vì con cô sẽ kiên
cường nhiều hơn nữa mặc kệ tương lai gặp được chuyện gì đi chăng nữa
Thần Hi cũng sẽ chịu đựng được, tất cả đều là vì con, vì tương lai của
hai người.
Nhưng mà, giờ phút này, Thần Hi lại không biết những
hi vọng của cô chạy đi nơi nào hết rồi, vì khi Thần Hi mất đi tình yêu
cũng mất hết tất cả lòng tin của mình vào cuộc sống.
Tiêu Tề cho
Thần Hi biết rõ chân tướng sự thật, làm cho cô cứ như vậy mà muốn nhảy
xuống con sông trước mặt mà tự tử, cho quên hết mọi chuyện.
Không cần đối mặt với Đường Bạch Dạ cũng không cần đối mặt với Hạ bảo bối.
Thần Hi thậm chí không dám nói cho Hạ bảo bối biết, bản thân bé là do cô
dùng nhan sắc dụ dỗ Đường Bạch Dạ để đạt được mục đích của mình nên đã
có chuyện tình một đêm mà có bé , Thần Hi sợ Hạ bảo bối sẽ khổ sở, thì
ra ba mẹ của bé là như thế mà xảy ra quan hệ với nhau nên mới có bé, thì ra sự có mặt của bé không được hoan nghênh như thế.
Chỉ là một lần ngoài ý muốn mà thôi.
Đúng, đối Đường Bạch Dạ mà nói, là một lần ngoài ý muốn.
Nhưng với Thần Hi mà nói, thì không phải một lần ngoài ý muốn, mà là đã có
chuẩn bị có mục đích sẵn không ngờ chỉ một đêm mà lại trúng thưởng lớn
như thế.
Nhưng nếu bảo bối biết sẽ nghĩ như thế nào?
Đường Bạch Dạ sẽ nghĩ như thế nào?
Người Đường gia lại nghĩ như thế nào?
Thần Hi thật không biết.
Hạ Thần Hi bước đi lảo đảo, thân thể dựa vào lan can của bờ sông, ngồi
nhìn nước sông, mặt nước gợn sóng liên tục còn màu sắc thì có chút ố
vàng, cũng không phải là trong suốt, trong không khí còn mang theo một
chút mát lạnh của hơi nước.
Hạ Thần Hi nghĩ thầm, nếu là nhảy xuống, chuyện gì cũng không cần nghĩ nữa , cũng là một việc tốt a .
Nhưng mà, Thần Hi lại không có dũng khí để làm như vậy.
Bởi vì bản năng của sát thủ vẫn luôn tồn tại trong cô nên lí trí không cho cô làm chuyện dại dột như vậy.
Sát thủ, sẽ không ngại chết đi, cũng không sợ hãi cái chết, chỉ là sẽ không ngừng tìm cách để cho bản thân thoát khỏi bị thương thoát khỏi cái chết mà thôi, Thần Hi chỉ biết bản thân sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào để thoát khỏi cái chết, sẽ không nản lòng tìm mọi cách thoát khỏi tử thần. Đúng
vậy đây chính là Thần Hi.
Hạ Thần Hi hai mắt đau nhói, hơi ngửa
đầu ra sau, nước mắt theo trong mắt không ngừng chảy xuống, Thần Hi sợ
hãi rơi lệ, đã ngửa đầu cho đừng chảy ra nữa, nhưng không ngờ, nước mắt
vẫn như vậy tràn mi mà ra ngoài, Thần Hi thật sự mệt mỏi rã rời...
Mệt mỏi rã rời thì chẳng nói
đi nhưng hình như còn mất đi tất cả hi vọng nữa chứ.
Mệt mỏi rã rời cũng tốt, vì bây giờ cô không muốn suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa rồi.
Chỉ nghĩ phải khóc một hồi cho đã mà thôi.
Ở trong trí nhớ của Thần Hi, hình như số lần bản thân khóc có thể đếm được trên đầu ngón tôi a.
Ở bên kia bờ sông, Thần Hi có thể nhìn thấy nhà mình, tiểu khu cảnh biển ngay bờ sông bên kia, Thần Hi thậm chí có thể phán đoán nhà của mình
rất gần nơi đây, nhìn gần như vậy thấy rõ như thế, chỉ cần vượt qua con
sông này thôi thì có thể về đến nhà được rồi.
Nhưng bây giờ sao nhà đối với cô lại xa xôi như vậy.
Trên đời điều đau khổ nhất chính là rõ ràng có thể chạm đến được, nhưng lại
như cách một tầng băng mỏng nên không cách nào có được nó.
Hai
bên dòng sông tập trung rất đông dân là nơi phồn hoa và xinh đẹp nhất
của thành phố S , cho dù chúng ta muốn mua bất cứ thứ gì cũng đều có cả, đối diện nơi Thần Hi đứng là trung tâm mua sắm rất lớn và rất xa hoa,
hình ảnh Đường tổng trên quảng cáo rất nam tính và rất yêu nghiệt, nên
gần đây lượng sản phẩm bán được ra thị trường rất lớn ,nên khắp nơi đều
là loại quảng cáo này.
Đường Bạch Dạ đi chỗ nào cũng đều là chiêu bài sống a.
Hạ Thần Hi nhìn quảng cáo của Đường Bạch Dạ, hai tay vô lực rũ xuống, túi
xách rơi trên mặt đất, Thần Hi hai tay nhỏ nhắn nắm chặt đến mức trắng
bệch, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến mức muốn chảy máu , nước
mắt lại chảy xuống như mưa, loại đau đớn này, cô chưa bao giờ trải
qua.
Thần Hi cũng không biết, tâm cô có thể đau đớn đến loại trình độ này.
Hạ Thần Hi khóc nức nở, bờ sông có rất nhiều người nhưng vẫn không bận
tâm, vì bây giờ điều duy nhất cô có là đau lòng mà thôi, hình ảnh của
Đường tổng cứ như hình với bóng đeo bám trong đầu cô, muốn xóa đi cũng
không được.
Thần Hi trượt từ từ ngồi bệt xuống mặt đất, ôm lấy chính mình, khóc rống lên.
Thú thật, bây giờ toàn thế giới của cô chỉ có bi thương mà thôi, toàn bộ ngưng tụ thành tiếng khóc lớn để giải thoát ra ngoài.
Thú thật, toàn bộ thế giới hạnh phúc của cô như ngưng tụ thành nước mắt, ở
trên mặt của Thần Hi không ngừng chảy xuống không còn sót lại một chút
gì.
...
Có hai, ba người đi đường đi ngang qua chỗ của
Thần Hi, kinh ngạc nhìn Thần Hi, vì bây giờ cô vẫn mặc bộ đồ làm việc
văn phòng của nữ ,lớp phấn trang điểm thì nhòe khắp gương mặt xinh đẹp,
tóc tai lại bù xù, ngồi bên lan can bờ sông không hề có chút hình tượng
nào mà khóc lớn. Trông rất thê thảm và đáng thương vô cùng.