Cô tưởng tượng con gái nhỏ trong đầu, chính là bộ dáng của cô bé nhỏ tuổi trước mắt.
Mặc váy công chúa, thắt hai bím tóc, nhất định rất đáng yêu.
Mặc dù sinh một đứa con trai, nhưng cô lại không có một chút tiếc nuối.
Cô bé ôm bóng cao su, nhìn Hạ Thần Hi, cũng không bỏ đi, Hạ Thần Hi hơi
chải vuốt sợi tóc của mình, khóc hơn hai giờ , đầu tóc cũng rối loạn,
trang điểm trên mặt nhòe nhoẹt, mắt cũng sưng đỏ.
Không nhìn vào gương, cô cũng biết mình nhiều nhếch nhác, nhiều ghét.
Cô bé hẳn là chạy rất xa, không nên tới gần cô.
Hạ Thần Hi thấy cô bé không đi, cô đứng lên còn muốn đi, kết quả phát hiện chân mình đã tê dần, lại ngã trở lại, Hạ Thần Hi vô cùng khổ não, bé
gái ném bóng cao su, muốn đỡ lấy Hạ Thần Hi, Hạ Thần Hi kinh ngạc nhìn
cô bé.
"Cháu không sợ cô?" Vừa lên tiếng mới biết, thanh âm của
cô khàn khàn thật đáng sợ, không có sinh khí gì, thả ra một loại khí tức vô cùng nhếch nhác, Hạ Thần Hi nghe giọng mình cũng hoảng sợ, giọng nói như khóc câm .
Bé gái lắc lắc đầu, trong túi áo lấy ra một khăn
tay đưa Hạ Thần Hi, để Hạ Thần Hi lau mặt, Hạ Thần Hi kinh ngạc nhìn cô
bé, bé gái nói, "Cô, cô lau mặt một chút..."
"Sẽ làm bẩn khăn tay của cháu."
Thời đại này, con gái mang theo khăn tay thật sự rất ít, đặc biệt là một cô
bé, thứ đồ này, hiện tại rất ít người dùng, có một số nam nhân mang theo khăn tay coi như trang sức, nữ nhân mang vô cùng ít.
"Không quan hệ, rửa rất tốt ." Cô bé mỉm cười nói, Hạ Thần Hi cũng thật không khách khí, dùng tay lau mặt, bụi bẩn, phấn, nước mắt cùng một chỗ, khăn tay
lập tức trở nên rất dơ.
Cô bé đến bên cạnh mở vòi nước, giặt sạch sẽ khăn tay, lại cầm về, đưa Hạ Thần Hi lau mặt, cô dùng khăn lau mặt
sạch sẽ, không cần nước tẩy trang hoàn hảo.
Nhưng nước tẩy trang , có thể lau đi, còn là lau tốt.(ý nói nước tẩy trang thì tốt)
Mãi cho đến khăn tay giặt sạch sẽ , cô bé cũng lộ ra tươi cười.
"Cô, cô nhìn thật xinh đẹp." Bé gái tươi cười vô cùng hồn nhiên, mỹ lệ, vừa
Hạ Thần Hi vẻ mặt nhếch nhác, thoạt nhìn rất dọa người, rất xấu, bây giờ
mặt lau sạch sẽ , trở nên rất đẹp.
Là người ai cũng thích sự vật mỹ lệ, bé gái cũng như vậy.
"Cám ơn cháu." Hạ Thần Hi nói, lúc một người mất hết can đảm, phiền nhất là
có người ở bên, chỉ nghĩ chính mình muốn chìm đắm vào thế giới của mình , tuy nhiên hiện giờ bên cạnh có một cô bé đáng yêu thế này, Hạ Thần Hi lại cảm thấy không tệ, một điểm bài xích cũng không có.
Cô thậm chí rất cảm kích, Cô bé đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cho cô một khăn tay, lau sạch sẽ mặt.
Nếu không, cô thoạt nhìn càng dọa người.
Bé gái ngồi xổm trước mặt Hạ Thần Hi, cười chỉ phía sau đại lâu, "Đó là
nhà của cháu, cháu cùng nãi nãi ra đây, nãi nãi ở bên cạnh khiêu vũ."
Hạ Thần Hi gật gật đầu, không có gì tươi cười, mặc dù cô rất muốn đối với cô bé lộ ra một mặt hiền lành tươi cười, lại phát hiện mình làm không
được, cô bé nói, "Cô cô , người có phải gặp chuyện gì rất thương tâm
hay không?"
Hạ Thần Hi gật gật đầu, cô khóc nhếch nhác như thế,
tất nhiên là gặp chuyện thương tâm, mắt bé gái, trở nên rất ưu thương,
nắm lấy tay cô, "Tỷ tỷ, cô không cần phải thương tâm, trên đời có rất
nhiều chuyện tốt đẹp."
Hạ Thần Hi ngẩn ra, một đứa trẻ nhìn thế
giới, toàn bộ thế giới đều là tốt đẹp, thấy ven đường một đóa hoa dại,
đều là đẹp , đều là thuần khiết , lòng của bọn họ sẽ không có ô nhiễm,
đặc biệt đứa trẻ hồn nhiên như vậy.
Cô không biết nói cái gì cho
phải, cúi đầu nhìn tay bé gái, tay bé gái rất đẹp, lòng bàn tay mềm mại, làm cho cô có một loại cảm giác rất thoải mái, sờ ở trên tay của Hạ
Thần Hi, cô cảm thấy rất thoải mái.