Hạ Thần Hi mím môi, đây là lầu 37, ở đây toàn là người của bọn họ, nếu bọn họ động tay động chân, đích xác với cô rất bất lợi, bất quá, cô nghĩ
Triệu Phong không có lá gan này.
"Anh cứ thử xem."
Triệu
Phong cười lạnh, "Hạ kỹ sư, việc công trường xảy ra tai nạn ngoài ý muốn là rất bình thường, nếu là người làm kết cấu kiểm tra từ lầu 37 té
xuống, đó không phải cũng chỉ là tai nạn thôi sao?"
"Anh đang uy hiếp tôi sao?"
"Không, tôi chỉ nói cho cô biết, chuyện này có biện pháp giải quyết tốt hơn, cô trở về đi, không cần lo việc này, chúng ta bình yên vô sự."
Thật là tác phong lưu manh, giờ cô mới biết, đội thi công trong nước lại lưu manh như vậy.
Triệu Phong cho rằng Hạ Thần Hi sợ, nghênh ngang rời đi.
Hạ Thần Hi hôm nay tới chủ yếu là thu thập số liệu nền, cô đã đi một
chuyến, sẽ không tay không mà về, cô xuống lầu, bắt đầu kiểm tra nền,
bên công trường có một người công nhân lớn tuổi cùng đi, giải thích cho
cô.
Cô tin tưởng ghi chép những số liệu này lại.
Buổi trưa, cô ở công trường ăn cơm hộp, buổi chiều tiếp tục công việc.
Người công nhân nói, "Hạ tiểu thư, cô thực sự rất nghiêm túc."
"Không có biện pháp, đây không phải là đùa giỡn ."
"Kỳ thực, bọn họ cũng không nghĩ trì hoãn thi công."
"Tôi biết." Hạ Thần Hi nói, "Đúng rồi, người công nhân đã chết được giải quyết ra sao ?"
Người công nhân thở dài, "Tiểu Mã thật đáng thương, Đường thị bồi năm vạn,
một cái mạng, chỉ có năm vạn, cả nhà bọn họ có bốn miệng ăn rời xa nơi
chôn rau cắt rốn, trong nhà không có gì , lại không có hộ khẩu thành
phố."
"Tiểu Mã lại không có bản lĩnh gì, sau này không biết gia đình họ sẽ sống như thế nào."
"Chuyện lớn như vậy, Đường thị chỉ bồi thường năm vạn thôi sao?" Hạ Thần Hi
không tin, sao có thể đơn giản như vậy, Đường Bạch Dạ dù coi mạng người
không ra gì, lãnh khốc vô tình, cũng không đến mức thiếu đạo đức như
vậy?
"Đúng vậy, kỹ sư Triệu Phong đưa cho tiểu Mã , lại không để cho người nhà bọn họ ở công trường, đem bọn họ đuổi hết đi."
"Đáng ghét." Hạ Thần Hi trong lòng giận dữ.
Lại không thể làm gì, người công nhân nói, có rất nhiều người đều dựa vào
chút tiền lương này sống qua ngày, thực sự làm tổn thương
người tàn tật , bồi thường lại không nhiều, thực sự bọn họ rất thảm.
Hạ Thần Hi cầm điện thoại, do dự đến do dự đi, rốt cuộc gọi một cú điện thoại.
Này là số điện thoại riêng của Đường Bạch Dạ , khi anh nhìn thấy dãy số gọi đến, cũng là lúc đang họp.
"Tạm thời nghỉ ngơi mười phút rồi tiếp tục." Đường Bạch Dạ lấy di động ra
nghe điện thoại, Trần Dương Lâm Nhiên mọi người đều kinh ngạc, Đường
Bạch Dạ từ nhỏ đã rất nghiêm túc trong công việc, luôn làm theo ý mình,
nhưng lúc này đang họp lại nghe điện thoại riêng.
"Hồ ly tinh nào điện thoại tới, vì sao coi trọng như vậy." Lâm Nhiên nói thầm một tiếng, Trần Dương mỉm cười.
"Chuyện gì?"
"Đường tổng, có chuyện muốn hỏi anh một chút, công trường Hằng Kim có người
công nhân bị chết, vì sao Đường thị chỉ bồi thường năm vạn ?" Hạ Thần Hi hỏi, lạnh lùng châm chọc, "Một cái mạng chỉ đáng năm vạn, Đường tổng,
mạng anh cũng rẻ thế sao."
"Cô nói bậy bạ gì đó, Đường thị bồi thường 5vạn." Đường Bạch Dạ nói, nhíu mày, "Cô nghe ở đâu nói sao?"
"Tôi đang ở ngay công trường, một công nhân già nói, Triệu Phong cho bọn họ năm vạn, đem bọn họ đuổi đi."
Đường Bạch Dạ giận, buồn cười.
Đường thị công trình chưa bao giờ bạc đãi công nhân, tiền lương rất cao, bảo
hiểm cũng coi như hoàn thiện, dù cho bồi tiền mạng người, 20 vạn cũng là tiêu chuẩn thấp nhất, chắc chắn là Triệu Phong chính mình cắt xén .
Đường Bạch Dạ đang muốn nói chuyện, đột nhiên nghe thấy trong điện thoại
truyền đến một trận thét chói tai, "Hạ kỹ sư, cẩn thận a, mau tránh
ra..."
Tiếp theo là tiếng vật nặng chạm đất, phịch một tiếng.
Thần kinh Đường Bạch Dạ căng lên hết mức.