Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Ba Thiên Kim Nhà Họ Hạ 7


trước sau

Editor: nhock’

Một người thì dấn thân vào sự nghiệp chống khủng bố, chuyên cùng phần tử khủng bố đối nghịch.

Vì vậy thế sự khó liệu không ai có thể biết trước được sắp tới sẽ như thế nào cả.

Ai có thể nghĩ đến tám năm trước Hạ gia là gia tộc hắc đạo luôn đứng đầu, tám năm sau sẽ thành như vậy.

Phương Đông cười hỏi, "Chuyện này, anh thế nào không nói cho Tiêu Tề?"

"Tôi cũng không biết." Âu Dương nói, đôi mắt rũ xuống, "Tiêu Tề đã biết trong biệt thự có máy theo dõi, đã nghĩ như thế nào cho Đường Bạch Dạ biết sự thật của tám năm trước, đã nghĩ sẽ làm cho Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ bất hòa. Năm đó, anh ta quyết tâm diệt trừ Hạ Thanh cùng bắc đường, hạ thủ không lưu tình, bắc đường chết , Hạ Thanh may mắn sống sót, nhưng chắc hẳn mỗi ngày trong mấy năm kia của cô ấy sống cũng rất gian nan, nếu là nói cho Tiêu Tề, tôi không biết anh ta sẽ làm ra chuyện gì nữa."

Bọn họ đã thật rất có lỗi với Hạ gia, vì đã nhẫn tâm đuổi tận giết tuyệt như thế.

Hạ gia có bốn người, người thì chết, người thì phải bỏ trốn, nhà đã không ra nhà, tôi thấy như thế tâm cũng không đành lòng.

"Phương Đông, anh rốt cuộc là có ý gì?" Âu Dương trầm giọng hỏi, "Anh có phải hay không đã có kế hoạch gì?"

"Anh suy nghĩ nhiều rồi." Phương Đông nhàn nhạt nói.

"Tôi cũng hi vọng là tôi suy nghĩ nhiều." Âu Dương nói, "Thần Tuyết chết đi, cũng không phải là lỗi của Tiêu Tề, Phương Đông, đã qua nhiều năm như vậy, anh cũng vẫn chưa buông bỏ được chuyện cũ sao?"

"Chuyện của tôi, anh không cần anh nhiều lời." Phương Đông sắc mặt lạnh uống, anh ta xưa nay vốn tính tình ôn hòa , nhưng mà khi thần sắc lạnh lẽo xuất hiện trên gương mặt đó so với Tiêu Tề đáng sợ hơn rất nhiều, khi đó toàn bộ khí thế lạnh lẽo u ám đều tập trung vào khuôn mặt điển trai ấy nhìn vô cùng đáng sợ.

Có thể làm người xung quanh rùng mình.

Âu Dương quả thực, không nói thêm gì nữa, ánh nhìn vẫn rơi vào trên người của Phương Đông, mang theo một tầng nghiêm túc.

Hạ Thần Hi sáng sớm ngày thứ tư, đã chuyển tỉnh, thân thể rất không tốt, miệng khô lưỡi khô, vừa tỉnh lại, ký ức trong đầu lại không ngừng hiện lên, Thần Hi hận không thể lại một lần nữa tiếp tục ngủ như thế, chỉ tiếc, meo meo ở bên cạnh, nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy bi thương trong miệng còn kèm theo tiếng ngao ngao nữa chứ .

Tỏ vẻ như nó rất khó chịu, cố tình dùng tiếng ngao của mình để bộc lộ sự khó chịu của mình.

Hạ Thần Hi nghiêng đầu, sờ sờ đầu tiểu sủng vật của mình.

Hạ Thần Hi chống thân thể ngồi dậy, đầu giường có một giá chữa bệnh phía trên còn đang treo một chai nước biển đang nhỏ giọt cung cấp dinh dưỡng cho cơ
thể cô, Hạ Thần Hi rút kim tiêm, tinh tế quan sát phòng này, nơi này là của phòng ngủ của Thần Hi lúc trước, Thần Hi có thể nhìn ra được, vì trên vách tường có treo ảnh chụp chung của bọn họ.

Gian phòng mang màu sắc trang nhã, chủ yếu là màu đen trắng, thoạt nhìn không hương vị gì cả, Hạ Thần Hi trong ý thức vô cùng không thích, vì từ sau khi tẩy não đến bây giờ phong cách trang trí nhà của cô đều vô cùng ấm áp và có rất nhiều màu sắc, cũng không phải là loại trang trí lạnh lẽo như này .

Hạ Thần Hi tâm tình cũng có chút không tốt, cũng không biết nên nói tâm tình lúc này như thế nào nữa, ngơ ngẩn nhìn gian phòng một hồi, sau đó Hạ Thần Hi tiến phòng tắm rửa mặt chải đầu, vừa nhìn chính mình trong gương, làm Thần Hi vô cùng hoảng sợ.

Hạ Thần Hi, đây là bản thân của cô sao?

Thần Hi xưa nay là người đầy ánh sang bao quanh , lạc quan , tràn ngập sức sống, tự tin, lại độc lập.

Bây giờ nhìn thấy bản thân trong gương: sắc mặt tái nhợt, màu da không trắng sáng như lúc trước, môi trắng bệch, nhìn tựa như một người có bệnh vô cùng nặng , sẽ không sống được bao lâu nữa, Hạ Thần Hi gầy đi rất nhiều, cằm nhọn , thịt trên gương mặt, cũng không có .

Người nhìn qua phi thường gầy yếu.

Hạ Thần Hi cười khổ, lúc này thời gian chỉ mới qua có vài ngày, cô liền đem mình biến thành hình dạng này.

Hạ Thần Hi xoa bụng dưới, ở đây, từng chứa đứa bé thứ hai của bọn họ, chỉ tiếc, lại bị mất đi, Thần Hi thật nuối tiếc, cũng rất hận Đường Bạch Dạ cùng Lâm Lâm, lúc này cô tự nhìn bộ dáng bản thân mình trong gương đúng là người không ra người quỷ không ra quỷ mà.

Hạ Thần Hi lòng như đao cắt, nhìn lại chính mình nghĩ chẳng sợ nếu đứa nhỏ vẫn còn ở trong bụng của cô thì chắc nó cũng không cách nào có thể bình an mà sinh trưởng.

Thần Hi, cô không thể chán chường mãi như thế nữa, không thể để bộ dáng của mình như thế này được.

Cô cần tìm về kí ức tám năm trước của chính mình, và cũng cần tìm về, tự tin, lạc quan lúc trước của mình nữa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện