Editor: nhock’
"Không nhớ ra." Hạ Thần Hi nói, cúi đầu ăn điểm tâm, bởi vì bị bệnh, thân thể
có chút mệt mỏi rã rời, Thần Hi cũng không thích nói chuyện, ăn bữa
sáng, Thần Hi ôm meo meo đi ra bên ngoài phơi nắng.
Trấn nhỏ ánh
sáng rất tốt, ngồi ở dưới cây ngô đồng phơi nắng là một loại hưởng thụ
rất lí tưởng, Tiêu Tề vốn là muốn cùng Thần Hi ra ngoài ngồi, Hạ Thần Hi lại ôm meo meo nói, "Con có meo meo đi cùng là được rồi."
Tình cảm giữa người với người, có đôi khi không thân thiết bằng người và động vật.
Thần Hi bị bệnh, meo meo vẫn luôn cùng cô, Thần Hi tâm tình không tốt, meo
meo vẫn bên cô, Thần Hi mấy lần hôn mê, tỉnh lại, đầu tiên nhìn thấy đều là meo meo, người càng cô đơn, luôn khát vọng có người cùng bên mình
mỗi lúc như thế luôn rất cao.
Cho dù meo meo là một sủng vật nhỏ
mà cô nuôi, Hạ Thần Hi cũng cảm thấy thỏa mãn, thà rằng để meo meo cùng
bên cô, cũng không muốn Tiêu Tề bên mình.
Tiêu Tề vẫn im lặng đồng ý cũng không miễn cưỡng Thần Hi.
Dưới cây ngô đồng có ghế dựa nằm ở chính giữa của công viên, bốn phương tám
hướng tất cả đều là biệt thự nhõ, Hạ Thần Hi biết, có rất nhiều mắt
người đang nhìn Thần Hi, Thần Hi là cố ý muốn tuyên bố cho người của
toàn trấn nhỏ này biết cô cũng là một phần tử trong trấn này.
Là người của Hạ gia đã trở về lại nơi đây.
Hạ Thần Hi đã trở về.
Người có thể ở tại cái trấn nhỏ này đều là người của tập đoàn Hỏa Vân và có
chức vụ cũng không hề thấp, Hạ Thần Hi vốn chính là trở về lãnh địa của chính mình. Cho nên, Thần Hi rất nhàn nhã, ngồi phơi nắng một ngày, cơm trưa còn do Tiêu Tề nấu đem đến cho cô.
Tiêu Tề sợ Thần Hi sẽ
chán , nên cầm theo vài cuốn sách cho Thần Hi đọc, tất cả đều là những
loại sách Thần Hi trước đây thích đọc nhất.
Hạ Thần Hi cầm lấy một quyển sách triết học đọc, càng đọc thì càng thích.
Buổi chiều, nắng không còn gay gắt như buổi trưa nữa , Hạ Thần Hi liền mang
theo meo meo đi tản bộ, đi vòng quanh trấn nhỏ, meo meo ở phía trước
chạy tới chạy lui rất hoạt bát, thú thật nó cũng cảm nhận được tâm tình
của Thần Hi đã tốt hơn, nên meo meo cũng trở nên rất vui sướng.
Thỉnh thoảng quay đầu lại lắc lắc chiếc đuôi nhỏ của mình, ý bảo Thần Hi mau mau theo kịp mình.
Hạ Thần Hi cười, chơi đùa cùng meo meo, một người một sủng vật cùng nhau
chạy hết một vòng xung quanh trấn nhỏ, có một điều rất lạ là trên đường
đi không có gặp phải một người nào, trái lại nhìn thấy rất nhiều xe
chống đạn đậu trong bãi đỗ xe hoặc ven đường.
Người trong trấn nhỏ đã cùng nhau ước định rồi, cùng nhau chơi
trò mất tích.
Cho dù là một tiếng nhạc nhỏ cũng không có, Hạ Thần Hi cười lạnh, ở nơi này hiện giờ cùng nghĩa trang có gì khác nhau sao?
Căn bản không hề khác một chút gì cả.
Thần Hi đi vòng quanh hết trấn nhỏ, lại hướng phía sau núi tiếp tục đi, vì
có một một loại trực giác thúc giục cô đi đến đỉnh núi, khi đến nơi thì
thấy một tảng lớn toàn bộ đều là mộ phần, Thần Hi chắc chắn nơi đây là
nghĩa trang, sau đó Hạ Thần Hi thầm nghĩ, có khi nào anh trai và chị gái của cô cũng được mai táng ở đây haty không?
Thần Hi vòng quanh
nghĩa trang nhìn một vòng, mắt sáng lên khi nhìn thấy một trước một ngôi mộ có một bó hoa bách hợp, rất mới và tươi nữa, chắc là vừa được người
mang đến không bao lâu, Hạ Thần Hi đi qua nhìn tấm ảnh của thiếu nữ thì
có cảm giác rất quen thuộc, rất ôn hòa.
Thần Hi chóp mũi đau xót, mắt lập tức đau đau.
"Chị à..."
Thần Hi ngồi xổm xuống, thiếu nữ mỉm cười nhìn Thần Hi, trong mắt tất cả đều là sủng nịch cùng ấm áp, như đang nói, Thần Hi, em đã trở về, hoan
nghênh em về nhà!
Lại có chút gì rất thương hại nhìn Thần Hi.
Hạ Thần Hi vuốt ve ảnh của thiếu nữ , mềm giọng nói, "chị à, thực sự là
Bạch Dạ hại chết chị sao? Chị nói cho em biết đi, đây không phải là sự
thật phải không, em không thể tiếp nhận được sự thật tàn nhẫn này, thực
sự không có biện pháp nào để tiếp nhận."
Thần Hi khi đối diện với ký ức, vẫn là mơ mơ màng màng, nhưng lại vô ý thức cảm thấy xót xa
trong lòng, Thần Hi có cảm giác lúc trước mình cùng chị cảm tình rất sâu đậm, nhìn thấy chị mình tuổi còn trẻ như vậy liền rời khỏi thế gian để đi về bên kia thế giới cực lạc.
Tâm Hạ Thần Hi tất cả đều là đau khổ .
Cực kỳ khó chịu.
" Những điều Phương Đông nói với em, em rất không rõ, rất không hiểu, kỳ
thực có rất nhiều chuyện em không nhớ rõ, chị à, em thật cô đơn, em nhớ
chị và cũng rất muốn cùng chị trở về nhà của chúng ta, hai ta cùng nhau
vượt đoạn thời gian khó khăn này đi."