Hung hăng ...
Hung hăng , bóp chết! !
Tình tự phập phồng, ảnh hưởng đến vết thương ở ngực, lại là một loại đau đớn kịch liệt, đây là Hạ Thần Hi làm anh đau xót, không thể che giấu, Đường Bạch Dạ hít sâu, nhịn xuống lửa giận trong lòng, Hạ Thần Hi...
Hạ Thần Hi...
Hạ bảo bối nhẹ nhàng ngồi ở bên người Đường Bạch Dạ, nghiêm túc nhìn Đường Bạch Dạ, "Daddy, cha có thể nói, muốn cùng bảo bối nói một chút?"
Đường Bạch Dạ nhìn mắt con trai, vẫn trầm mặc như cũ.
"Đây là chuyện giữa cha cùng cô ấy, con không cần tham gia." Đường Bạch Dạ
trầm giọng nói, "Bảo bối, cha hi vọng con minh bạch, mẹ con, cũng không
phải là làm chuyện gì, đều là đối với, cô ấy cũng có lúc phạm lỗi."
"Con biết." Hạ bảo bối mỉm cười nói, ánh mắt tất cả đều là kiên định, "Nhưng người là mẹ con, chẳng sợ mẹ làm sai, chọc nợ, cũng là còn có con, con
sẽ khiến cho con có khả năng bảo hộ mammy."
Bé dừng một chút,
"Đương nhiên, con cũng hi vọng daddy có thể bình an vô sự, con cũng muốn làm cho con có khả năng, bảo hộ daddy, mặc dù daddy cảm thấy căn bản
không cần con bảo vệ, về một phát súng này, con rất xin lỗi, cũng rất
khổ sở, nhưng con tin, mammy có lý do của mammy."
Đường Bạch Dạ
nheo mắt lại, liên tục nằm mấy ngày, thần sắc của anh cực không tốt,
người có chút tiều tụy, trông có chút nhếch nhác cùng hung ác nham hiểm, Hạ bảo bối có chút hoài niệm quá khứ một daddy yêu nghiệt vô sỉ.
"Con biết cô ấy làm cái gì không? Cô ấy bỏ đi đứa nhỏ." Đường Bạch Dạ trầm
giọng nói, thanh âm rất lệ, "Cô ấy bỏ đi đứa nhỏ, lại tới muốn mạng của
cha, con vẫn đang cảm thấy, mẹ con một chút lỗi cũng không có?"
Hạ bảo bối trợn tròn cặp mắt, mammy bỏ đi đứa nhỏ?
Sao có thể! !
"Daddy, điều đó không có khả năng, mammy sao có thể bỏ đi đứa nhỏ, mẹ sẽ không làm thương tổn đứa nhỏ."
"Đây là chính miệng cô ấy nói, sao lại có giả." Ngữ khí Đường Bạch Dạ tràn
đầy lửa giận, lợi hại đến cực điểm, Hạ Thần Hi chính miệng nói, cô bỏ đi đứa nhỏ, đừng nói Hạ bảo bối không tin, Đường Bạch Dạ cũng không tin.
Năm đó Hạ Thần Hi ôm đứa
nhỏ, biết rõ mình phạm nhiều sai lầm như vậy, cùng anh có nhiều dây dưa như vậy, cô vẫn như cũ sinh hạ đứa nhỏ, có thể
nghĩ, Hạ Thần Hi là một người có bao nhiêu khát vọng đứa nhỏ, một nữ tử
khát vọng thân nhân.
Cô sẽ không làm thương tổn con của mình, nhìn cô yêu thương đứa nhỏ như vậy, cô sao lại thương tổn đứa nhỏ.
Quá khứ, bọn họ có nhiều ân oán như vậy, cô cũng không bỏ đứa nhỏ, bây giờ
giữa bọn họ lại có tình yêu, cô sao lại bỏ đi đứa nhỏ.
Chính là bởi vì không tin, mới có thể phẫn nộ.
Cô liền nói một câu như vậy, sau đó nổ súng, không nói hai lời muốn mạng
của anh, cơ hội để anh hỏi cô một tiếng cũng không có, anh không tin Hạ
Thần Hi bỏ đi đứa nhỏ, cũng không tin, Hạ Thần Hi thực sự sẽ lấy mạng
của anh.
Anh thật sự phẫn nộ chính là, có chuyện gì, cô ấy không
thể nói ra với anh, cô ấy không thể thương lượng với anh, càng muốn
chính mình quyết định, càng muốn được ăn cả ngã về không, anh muốn hỏi
một tiếng vì sao cơ hội cũng không có.
Bây giờ, tin về cái chết
của anh trải rộng toàn cầu, Hạ Thần Hi gọi điện thoại cho con trai, một
chữ cũng không hỏi tin tức của anh, thậm chí không muốn nghe tin tức của anh.
Đây mới là điều anh phẫn nộ nhất, thống hận nhất .
Tâm nhiều lãnh ngạnh, mới có nhanh nhẹn ngoan tuyệt như vậy.
Đường Bạch Dạ càng muốn, trong lòng ước là phẫn nộ, nhịn không được nắm chặt
nắm tay, thế nào cũng không thể bình phục cỗ lửa giận trong lòng này.
Hạ Thần Hi, em rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
"Daddy..." Hạ bảo bối nhìn Đường Bạch Dạ, mím môi, có chút không đành lòng, nhưng
bé vẫn nói, "Cha thực sự muốn nghe chân tướng tám năm trước sao? Mammy
giết Lâm Tình, có nội tình khác."