Đường lão càng khinh thường anh, càng xem nhẹ anh, anh càng muốn hạ Đường thị.
Sau đó, hung hăng phá hủy!
Năm đó nguy cơ Đường thị cùng Đường môn, anh đã lựa chọn Đường thị, không
phải Đường thị so với Đường môn quan trọng hơn, mà là bởi vì, anh nhất
định phải có Đường thị trong tay, mới từ từ phá hủy được.
Trước đó, anh sẽ nhịn xuống hết thảy tất cả.
Bao gồm cả hôn nhân.
"Đường, sao anh lại đến hoa viên một mình thế này." Tưởng Tuệ ngồi vào bên cạnh anh, ôn nhu hỏi.
"Hít thở không khí."
Sắc mặt Tưởng Tuệ ngượng ngùng, nhịn không được hỏi, "Chúng ta thực sự sẽ kết hôn sao?"
"Đúng vậy."
Ánh mắt Đường Bạch Dạ nhìn khắp bầu trời sao, trả lời cho có lệ.
Tưởng Tuệ như mở cờ trong bụng, ôm bả vai anh.
Cô thừa nhận, cô rất ích kỹ, sau khi nghe Triệu Phong nói xong, cô cứ có
cảm giác nguy cơ, Hạ Thần Hi làm cho cô cảm thấy, cô sẽ mất đi tất cả
bất cứ lúc nào.
Cô phải có được danh phận Đường phu nhân.
Cho nên, cô mới có thể năn nỉ Tưởng thị trưởng, tự mình đến viếng thăm.
Cô biết, chỉ cần cha ra mặt, hơn nữa còn có Đường lão, hôn nhân bọn họ sẽ có hy vọng rất lớn.
Chỉ là, không ngờ thuận lợi như thế.
Đường Bạch Dạ cuối cùng cũng nguyện ý cưới cô.
Hạ Thần Hi, căn bản không phải là đối thủ của cô.
Người đàn ông nào cũng đều ham mới mẻ, qua thời gian này, kết hôn, Đường Bạch Dạ đối với Hạ Thần Hi sẽ mất đi hứng thú.
"Em thực sự rất vui vẻ." Tưởng Tuệ nói, "Từ lúc chúng ta đính hôn, em luôn muốn có một ngày chân chính trở thành vợ anh."
Đường Bạch Dạ tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, sắc mặt Tưởng Tuệ càng thêm đỏ bừng.
"Đường, em biết, trước kia em không hiểu chuyện, làm sai rất nhiều chuyện.
Nhưng em thề, kết hôn rồi, em sẽ là người vợ tốt, sẽ không có ai hợp với anh hơn so với em, em sẽ là người vợ tốt nhất của anh."
"Đường, kết hôn rồi, anh cũng sẽ hồi tâm, sẽ trung thành đối với cuộc hôn nhân này, có phải hay không?"
Tâm tư Đường Bạch Dạ hoảng hốt, đột nhiên nhớ tới Lâm Tình.
Năm đó, lúc anh kết hôn với Lâm Tình, vô cùng trẻ tuổi.
Anh và Lâm Tình yêu nhanh chóng, kết hôn cũng nhanh chóng, thích Lâm Tình,
muốn kết hôn Lâm Tình.
Cô là nữ diễn viên quốc tế nổi tiếng, quan hệ rất rộng, Đường lão cũng cảm thấy có thể có lợi, cho nên đồng ý hôn sự của bọn họ, khi đó, anh còn
chưa có gặp gỡ Tưởng Tuệ.
Lâm Tình cũng từng nói qua, cô ấy sẽ là người vợ tốt.
Nhưng anh lại không xác định, anh có phải là người chồng tốt hay không.
Đường Bạch Dạ nghĩ, anh sợ rằng anh không thể trung thành với đoạn tình cảm
này, năm đó lúc gặp gỡ Lâm Tình, anh cũng có người phụ nữ khác.
Trung thành?
Đó là cái gì?
Đường Bạch Dạ chưa bao giờ hiểu.
Anh không trả lời, Tưởng Tuệ có chút mất mác.
Nhưng cô không có nhụt chí, bất kể như thế nào, cô phải trở thành vợ của anh, không ai được cướp vị trí đó của cô.
"Tưởng Tuệ, vì sao em nhất định phải gả cho anh?" Đường Bạch Dạ hỏi.
"Em yêu anh a." Tưởng Tuệ biểu lộ, "Em yêu anh, em yêu anh nhiều hơn bất kì ai khác."
Đường Bạch Dạ cười nhạt, "Nếu như anh không phải Đường Bạch Dạ, nếu như anh
không phải đại thiếu gia Đường gia, em còn có thể yêu anh sao?"
"Đương nhiên!" Tưởng Tuệ nói, "Em yêu anh, cùng thân phận của anh không quan hệ."
Đường Bạch Dạ lạnh lùng hừ một tiếng, một chữ cũng không nói.
"Em gả cho anh, sẽ không hạnh phúc." Đường Bạch Dạ nói thẳng, nhìn Tưởng Tuệ, "Anh không yêu em."
Ngay từ đầu Tưởng Tuệ đã biết.
Sắc mặt Tưởng Tuệ trắng nhợt.
"Khi vừa mới bắt đầu, hôn nhân của chúng ta chỉ là một giao dịch, em cũng rõ, gả cho anh, em sẽ không hạnh phúc."
Tưởng Tuệ cắn răng, "Em tin, nếu em kiên trì, anh nhất định sẽ yêu em."
"Bảy năm , nếu là yêu, đã sớm yêu." Đường Bạch Dạ vô tâm nói.