Chỉ cần bọn họ cùng một chỗ, không có chuyện gì là không thể giải quyết .
"Daddy... Đừng khổ sở ." Hạ bảo bối ngồi vào bên người Đường Bạch Dạ, nhìn Đường
Bạch Dạ nói, "Mammy vẫn chờ chúng ta cùng nhau mang mẹ về nhà, không
muốn tinh thần cha sa sút như thế, nếu không, mammy cũng sẽ không hài
lòng."
"Thần Hi, sẽ không tha thứ cho cha." Đường Bạch Dạ tuyệt
vọng nói, ùn ùn bi thương kéo đến lan tràn ở trong lòng anh, chuyện đứa
nhỏ, Thần Hi khúc mắc đã sâu, mặc kệ nói như thế nào, là anh gián tiếp
hại chết con của bọn họ.
Thần Hi sao lại tha thứ anh, nếu không
phải hận anh cực kỳ, sao lại nhẫn tâm nã một phát súng, anh luôn luôn
không rõ, vì sao Thần Hi nhẫn tâm như vậy, có thể nổ được súng bắn chết
anh, thiếu chút nữa lấy mạng của anh.
Bây giờ, đã hiểu.
Bởi vì đứa nhỏ, cô hận anh, hoàn toàn hận.
Anh nên vá lành vết thương giữa bọn họ như thế nào, dù cho bọn họ sau này
có đứa nhỏ nữa, cũng sẽ không là đứa bé này. Thần Hi gọi điện thoại cho
bảo bối, cũng không muốn nghe đến tin tức của anh, cô sẽ gặp lại anh
sao?
"Daddy, cha là nhận thua nhanh như vậy sao?" Hạ bảo bối cười híp mắt hỏi, "Lúc trước mammy căn bản không biết không biết cha, cha
cũng có thể làm mammy yêu cha, bây giờ, các người yêu nhau, chẳng qua là xảy ra vấn đề, con tin daddy, nhất định có biện pháp, làm mammy một lần nữa trở về."
"Phải không?"
"Đúng vậy, con xác định!" Hạ
bảo bối trầm giọng nói, "Daddy, cha tin con đi, dưỡng thân thể cho tốt,
chúng ta cùng đi tìm mammy, đem mẹ mang về nhà."
Lời của Hạ bảo bối, đã lấy đi một mảnh hắc ám trước mắt, mang đến một mảnh ánh rạng đông cho Đường Bạch Dạ.
Đáy lòng đột nhiên dâng lên vô số tự tin.
Đúng vậy, anh có thể làm cho Hạ Thần Hi yêu anh một lần, nhất định có thể
làm cho Hạ Thần Hi yêu anh lần thứ hai, đã không thể buông ra, vậy toàn
lực ứng phó, thu được tín nhiệm của cô, thu được tình yêu của cô.
Đây mới là việc anh cần làm.
Hoài niệm, tiếc nuối, hối hận, không hề là cảm xúc lúc này anh nên có .
Đường Bạch Dạ anh lúc nào không tự tin như vậy.
Marseille, trấn nhỏ tây
nam.
Hạ Thần Hi thân thể dưỡng mấy ngày, từ từ chuyển tốt, người ở trấn nhỏ, vô cùng thư thả, mấy ngày nay trấn nhỏ từ từ náo nhiệt lên, sáng sớm có
người bắt đầu chạy bộ, sáng sớm có người tập thể hình, buổi chiều vài
nơi ở trấn nhỏ luyện võ trường thượng, tất cả đều là người.
Nghĩa trang bên cạnh là một sân huấn luyện đại hình, nhiều loại huấn luyện
cũng có, đứa nhỏ ở , trấn nhỏ cũng không nhiều, hơn phân nửa người là
thanh niên, có một phần người là lão niên, Tiêu Tề nói, hỏa vân tập đoàn là một gia tộc hắc đạo có thế lực.
Trừ người lãnh đạo, còn có
năm vị trưởng lão, các trưởng lão gia cơ hồ toàn bộ đều ở trên trấn nhỏ. Phương đông là con trai của một trưởng lão trong đó, là nhân vật quyền
thế trung tâm của tập đoàn Hỏa Vân, cho dù là Tiêu Tề cũng muốn kiêng
dè anh ta mấy phần. Đặc biệt mấy năm này, tập đoàn Hỏa Vân từ từ ổn
định, tâm tư Tiêu Tề đều lo cho việc tìm Hạ Thần Hi, rất nhiều quyền lực của hỏa vân đều từ từ dời đến trên người Phương Đông.
Bây giờ quyết sách của Phương Đông, so với Tiêu Tề càng làm người tin phục.
Hạ Thần Hi đã rất lâu không có được những ngày như vậy, vô cùng hưu nhàn,
sáng sớm đến, Tiêu Tề chuẩn bị bữa sáng, ăn sáng xong, nếu cô có hưng
trí, có thể ở trấn nhỏ đi dạo một vòng, nếu không lái xe đến cảng cũ đi
hóng gió, đến Marseille uống một chén cà phê, đi dạo một vòng danh lam
thắng cổ tích ở Marseille .
Buổi chiều, có thể xem thi đấu, phơi
nắng, nếu không, ngủ một giấc ngủ trưa, buổi tối, một mình đọc sách, cho hết thời gian, ngủ đến tự nhiên tỉnh, tựa như, không có phiền não, làm
đóa hoa bị dưỡng ở trong nhà kính .