"Ăn ngon, ngủ
ngon, người lại thư thái, khí sắc đương nhiên là tốt." Hạ Thần Hi nói,
nhìn điểm tâm liếc mắt một cái, tất cả đều là mạt trà điểm tâm nhỏ, có
bánh ngọt nhỏ, bánh bích quy nhỏ, tất cả đều là khẩu vị cô thích.
Tiêu Tề gần đây rất thích mang bộ dáng hoa nhỏ như vậy thăm nàng, cô lại
thích ăn đồ ăn vặt, trái lại ăn không ít, khí sắc tốt, một phần lớn
nguyên nhân cũng là vì điểm tâm.
"Thần Hi, thân thể em nếu là
chuyển tốt, anh dẫn em đi Nam Mỹ có được không?" Tiêu Tề nói, giọng điệu rất ôn hòa, "Anh nhớ năm đó ở Columbia cầu hôn em, anh nghĩ mang em trở lại xem một chút."
Cầu hôn? Hạ Thần Hi nhìn Tiêu Tề liếc mắt một cái, trong lòng cười lạnh.
Chuyện cho tới bây giờ, nhắc tới cầu hôn, Tiêu Tề, anh không cảm thấy chọc cười người khác sao?
Hạ Thần Hi nói, "Tôi tạm thời không muốn rời Pháp."
"Thần Hi, em ở nơi này hồi ức thực sự không nhiều, nếu là đi Nam Mỹ, nói
không chừng em phát hiện, càng nhiều hồi ức." Các hồi ức vui vẻ thuộc về anh ta, mà không phải mấy ngày này ở Marseille, những ngày không vui
như vậy.
Hạ Thần Hi tuyệt không muốn đi Columbia, Tiêu Tề đã ám
chỉ qua một lần, cô lại không phải đồ ngốc, đương nhiên biết ý tứ của
Tiêu Tề, nhưng cô thật tình chỉ muốn ở lại Marseille, nơi cô lớn lên.
"Thần Hi, em rốt cuộc đang suy nghĩ gì?" Tiêu Tề cười khổ nói, "Anh rất hi vọng, nhìn thấy em thật vui vẻ, bộ dáng vô ưu vô lự."
"Nếu như lúc trước anh không có tới thành phố S, không có tìm được tôi, tôi
thật sự vô ưu vô lự, nếu như anh phát hiện tôi yêu Đường Bạch Dạ, lặng
lẽ rời đi, vô thanh vô tức, bây giờ, tôi cũng sẽ vô ưu vô lự, rất hạnh
phúc." Hạ Thần Hi nói, nếu như không có Tiêu Tề.
Quỷ kế của Lâm
Lâm không thể thực hiện được, cô cùng Đường Bạch Dạ cũng sẽ không náo
thành hình dạng này, sẽ không có chuyện này chuyện kia tương hận. Nếu là Tiêu Tề có thể chúc phúc cô, cuộc sống của cô cũng sẽ không biến thành
bộ dáng bây giờ, cũng sẽ không trải qua, một màn đứa nhỏ xói mòn tàn
nhẫn như vậy .
Anh ta không học được cách quên, chúc phúc cũng làm không được, bây giờ lại muốn nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của cô, sao có thể.
Chẳng phải là người si nói
mộng sao?
Tiêu Tề khó xử nhìn Hạ Thần Hi, trong lòng rất khó chịu, "Thần Hi, chẳng lẽ
giữa chúng ta, thực sự không có biện pháp nào sao? Em cho anh thời gian, anh sẽ bồi thường em thật tốt, thật tốt yêu em, sẽ không lại thương
lòng của em."
Hạ Thần Hi cười lạnh nhìn Tiêu Tề, chẳng sợ không
biết anh ta từng đối với người nhà của cô động sát tâm, anh ta và cô
cũng không thể nào, sau khi biết, càng không thể nào, anh ta bây giờ còn muốn kết hôn với cô, có phải là nằm mơ hay không?
"Tiêu Tề, nên đi ngủ đi." Hạ Thần Hi đột nhiên nói một câu, "Còn là ban ngày, nếu đi ngủ, còn kịp nằm một mộng đẹp."
Mộng tưởng hão huyền.
Tiêu Tề sao lại nghe không hiểu Hạ Thần Hi châm chọc, mi tâm hơi nhíu, "Anh là thật muốn chiếu cố em một đời."
"Tôi đã không tin anh, anh thế nào chiếu cố tôi?"
"Cho anh một cơ hội, được không? Ngày mai, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, có thể chứ?"
Ban đêm, Hạ Thần Hi thấy một ác mộng, mơ tới cảnh trước đây cùng chị cùng
nhau chơi đùa vui vẻ, ai biết, Tiêu Tề đột nhiên xuất hiện, nả một phát
súng, chị liền chết ở trước mặt cô, Hạ Thần Hi dọa ra một thân hừ lạnh,
chợt giật mình tỉnh giấc.
Lại cũng không cách nào ngủ say.
Hạ Thần Hi tim đập nhanh, nhịp tim không đồng đều, nằm ở trên giường, lật
qua lật lại ngủ không ngon, nhiều ngày trôi qua như vậy, khó có thể bị
mất ngủ, cô đột nhiên rất nhớ Đường Bạch Dạ, nếu như Đường Bạch Dạ ở bên người cô, cô nhất định sẽ không như vậy, khó có thể ngủ say.
Cô
lật qua lật lại, đến gần sáng mới ngủ, may mắn không chuyện gì, cô vẫn
ngủ đến buổi trưa đứng dậy, đơn giản ăn một chút bánh mì, lại ở cây ngô
đồng phơi nắng, tình cờ gặp được hắc quả phụ.