Trên mặt Hạ Thần Hi
không lộ ra nửa điểm chán ghét, bình thản đến cực điểm, Tiêu Tề cười
giúp cô kéo ra đĩa đồ ăn, bò bít tết vừa mới làm, thoạt nhìn sắc hương
đều hoàn hảo, Hạ Thần Hi nhìn đĩa thức ăn tinh mỹ, trái lại không có tâm tình.
Lo lắng về Hạ Thanh, không có tâm tư cùng Tiêu Tề thưởng thức đồ ăn tinh mỹ..
"Mùi vị ra sao?" Tiêu Tề thấy Hạ Thần Hi ăn , không nhịn được cười hỏi, Hạ
Thần Hi gật gật đầu, xem như là tán đồng tay nghề, "Màu sắc rất đẹp, so
với lần trước càng thuần thục hơn, tay nghề của anh ngày càng tiến bộ."
Tiêu Tề vừa nghe, trong lòng rất vui sướng.
Hạ Thần Hi vừa dùng cơm, vừa uống rượu, thường thường kính Tiêu Tề một
chén, Tiêu Tề luôn luôn điểm đến tức chỉ, Hạ Thần Hi cười nói, "Thành
phố S có một tập tục, mời rượu mà không uống, thì sẽ bị phạt rượu, tự
phạt ba chén."
"Có loại quy củ này?"
"Có!" Hạ Thần Hi nói, Tiêu Tề cười, cũng rất lưu loát, tự phạt ba chén, uống một hơi cạn sạch.
Hạ Thần Hi mặt mày rãn ra, cũng đem rượu trong chén uống hết.
Một chai rượu đỏ, với khả năng nói chuyện của Hạ Thần Hi, rượu trong chai
đã bị Tiêu Tề uống hơn phân nửa, Hạ Thần Hi uống ba chén, còn lại tất cả đều là Tiêu Tề uống , Tiêu Tề tửu lượng cao, cũng không say, mặt cũng
không hồng.
Hạ Thần Hi vốn muốn chuốc say Tiêu Tề, hôm nay xem ra là không được, may mắn, Tiêu Tề quá chén, chỉ là chiêu số dự phòng,
chính là biện pháp Hạ Thần Hi dùng để đối phó Tiêu Tề, uống rượu chỉ là
chút lòng thành, cô đã sớm nhìn ra Tiêu Tề là rộng lượng.
Chẳng sợ nam nhân là rộng lượng, uống rượu nhiều hơn, không có say, cũng là dễ làm sự .
Hạ Thần Hi chủ động như vậy, Tiêu Tề đương nhiên là vui mừng .
Một bữa cơm, ăn một giờ, uống hai bình rượu đỏ, Hạ Thần Hi cũng uống nửa
bình, đã có chuếnh choáng say, sau bữa cơm chiều, cả người núp ở trên sô pha, bộ dáng buồn ngủ.
Sắc mặt Hạ Thần Hi đỏ bừng, tóc dài tán
xuống, che phân nửa khuôn mặt, cả người thoạt nhìn, rất là mỹ lệ biếng
nhác, đặc biệt hô hấp, ngực cùng nhau một phục, Tiêu Tề cảm thấy thân
thể của mình có chút nóng.
Tiêu Tề rất chính nhân quân tử, ngồi vào
bên người Hạ Thần Hi.
Hạ Thần Hi nhắm mắt lại, lông mi hơi rung động, "Âm nhạc thật là dễ nghe."
Hạ Thần Hi rất hưởng thụ khúc nhạ này, du dương từng khúc, như muốn bay
vút lên, tất cả Tiêu Tề đều không dối gạt, tất cả bi thương, tất cả
thống khổ, cả người chỉ có chìm đắm ở trong âm nhạc, không thể tự thoát
khỏi.
"Anh biết em thích nhất là khúc dương cầm này, là anh ghi lại diễn tấu thôi ."
"Thực sự?"
"Đương nhiên là thực sự." Tiêu Tề nói, "Đây là anh luyện để đàn cho em nghe,
anh cuối cùng cũng có cơ hội đàn em nghe một chút, chính anh cũng rất
vui vẻ, Thần Hi, thủ khúc này là khúc đính ước của chúng ta."
Hạ
Thần Hi nghĩ đến ngày đó bờ biển, Đường Dạ Bạch cũng là đánh thủ khúc
dương cầm này, hướng cô cầu hôn, tinh quang khắp bầu trời, cô cảm giác
mình chưa từng thấy qua tinh không xinh đẹp như vậy, ánh trăng ôn nhu
như vậy.
Còn có người đó, ánh mắt ôn nhu kia, vẫn như hình với bóng.
Chẳng sợ bây giờ, yêu hận lưỡng nan, Hạ Thần Hi cũng không cách nào quên ngày hạnh phúc đó.
Hạ Thần Hi nghĩ đến lúc được cầu hôn trên bờ biển, hoa hồng đen, trắng,
màu trắng dương cầm, tâm tình như muốn bay lên, "Thật hạnh phúc..."
Trên mặt của cô, tất cả đều là hạnh phúc.
Tiêu Tề cũng có chút hoảng hốt, hiện tại biểu tình hạnh phúc trên mặt Thần
Hi, làm Tiêu Tề động tâm, Tiêu Tề nhịn không được kề sát vào , Hạ Thần
Hi nhắm nửa con mắt, mị nhãn như tơ, thổ khí như lan.
Hạ Thần Hi uống rượu, khí hô hấp mang theo rượu tinh khiết và thơm, lại dẫn nhàn
nhạt hương hoa, Tiêu Tề nghe thấy được hương khí quen thuộc, lông mi
Thần Hi run nhè nhẹ, như có thứ gì vừa chạm qua tim của anh.