Hạ Thần Hi ngồi lên đoàn tàu đi Paris.
Lần này, ngồi đối diện là một đôi tình nhân đi Bắc Âu, bọn họ muốn tới lý
ngang, Hạ Thần Hi cùng bọn họ bắt chuyện, thừa dịp bọn họ không chú ý,
đem máy định vị đặt ở trong túi của người phụ nữ, đây là máy định vị cỡ
nhỏ, không dễ phát hiện.
Mục đích của Hạ Thần Hi chỉ là đánh lạc
hướng Tiêu Tề, làm chậm chễ thời gian tìm kiếm của anh, lấy bản lĩnh của Tiêu Tề, sau này cũng sẽ biết cô ở đâu, có thể tránh được lúc nào hay
lúc ấy, không cần thiết để Tiêu Tề đuổi theo mình mãi.
Paris có
máy bay, bay thẳng nước A, Hạ Thần Hi lợi dụng hộ chiếu giả mua một vé
máy bay, ngồi ở hàng cuối trong phòng đợi, xem tạp chí chờ máy bay, đột
nhiên nhìn thấy một đôi bóng người quen thuộc.
Hạ Thần Hi trợn
tròn mắt nhìn, cuống quít cầm tạp chí lên, che khuất mặt chính mình, cô
vậy mà thấy Đường Bạch Dạ cùng Hạ bảo bối, còn có Lục Trăn ở sân bay. Hạ Thần Hi buông tờ tạp chí, đi đến cửa phòng đợi, nhìn bóng lưng của bọn
họ.
Là bọn họ, đích thực là bọn họ.
Đường Bạch Dạ sống,
anh ấy còn sống, Hạ Thần Hi hơi nhắm mắt lại, như được uống một viên
thuốc an thần, cô vẫn không dám hỏi thăm tin tức Đường Bạch Dạ, sợ sẽ
phải thấy tin tức bi thương . Mặc dù Hạ Thần Hi biết, Đường Bạch Dạ rất
có thể sẽ không chết, nhưng cũng sợ vạn nhất.
Bây giờ thấy bọn họ, Hạ Thần Hi triệt để an tâm.
Chỉ là, bọn họ đến Pháp làm cái gì?
Hạ Thần Hi muốn theo sau, nhưng lại dừng bước lại, trong lòng xót xa đến
cực điểm, nhịn không được hai mắt đẫm lệ mông lung, Đường Bạch Dạ, bảo
bối của cô, liền gần ngay trước mắt, chỉ cần chính cô hô một tiếng, bọn
họ liền sẽ quay đầu lại, phát hiện cô ở đây.
Chỉ là, một tiếng này, cứng rắn nghẹn ngào ở yết hầu, vô pháp gọi ra.
Bảo bối, xin lỗi.
Bây giờ mammy, không có biện pháp đối mặt với daddy, không muốn cùng Đường Bạch Dạ gặp mặt, xin lỗi.
Trong lòng nói xin lỗi vô số lần, Hạ Thần Hi trừ nghẹn ngào, vẫn là nghẹn
ngào, vô pháp ngôn ngữ, trong lòng như có một đạo nói không nên lời đau
xót, vẫn quấn vòng quanh cô, lòng như đao cắt.
Đau đớn, lan tràn đến lục
phủ ngũ tạng, nước mắt tràn mi.
Đường Bạch Dạ đột nhiên quay đầu lại, anh cảm giác sau lưng có một tầm mắt
nóng rực, quay đầu lại nhìn, lại cái gì cũng không phát hiện, sân bay
người đến người đi, người đủ loại màu da nói bất đồng ngôn ngữ, cảnh
tượng vội vã, cũng không thấy người anh đang tìm.
Đường Bạch Dạ rất kinh ngạc, anh rõ ràng cảm giác được, xuất hiện người anh quen thuộc, nhịp tim đập nhanh quen thuộc.
Thần Hi...
Là anh đã quá nhớ Thần Hi sao?
"Daddy, cha làm sao vậy?" Hạ bảo bối nhìn thấy Đường Bạch Dạ dừng lại, nhịn
không được theo tầm mắt của anh nhìn sang, cũng không phát hiện cái gì,
Đường Bạch Dạ lại đứng, ngơ ngẩn nhìn phía sau.
"Daddy?" Hạ bảo bối giục, "Chúng ta còn muốn đi Marseille."
Ngồi đường sắt cao tốc đi Marseille, chỉ cần ba giờ sau, so với máy bay còn muốn nhanh và tiện.
"Ta biết." Đường Bạch Dạ thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi trước, thỉnh thoảng
quay đầu lại nhìn, không phát hiện cái gì đặc thù, Đường Bạch Dạ cũng
triệt để hết hy vọng, có lẽ là anh đa tâm , Thần Hi người ở Marseille,
sẽ không ở sân bay Paris.
Hạ bảo bối có chuyên cơ riêng của mình, chỉ là hôm nay sân bay tư nhân của tổ chức Vương Bài xảy ra một chút sự tình, máy bay cũng có một chút vấn đề nhỏ, bọn họ ngồi đoàn tàu đi
Marseille.
Lục Trăn nói đùa nói, Hạ bảo bối vận khí cũng là gạch
thẳng đánh dấu , chuyên cơ tư nhân tổ chức Vương Bài chưa bao giờ từng
xuất hiện vấn đề, kết quả Hạ bảo bối vừa xuất hiện liền xảy ra vấn đề,
chỉ là do nhân phẩm vấn đề.
Hạ Thần Hi lệ rơi đầy mặt, vô pháp ngôn ngữ, đúng vào lúc này, phát thanh nhắc nhở, chuyến bay của cô sắp cất cánh .