Nhân sinh mấy chục
năm ngắn ngủi, thời gian yêu nhau hiểu nhau cũng là mấy chục năm như
vậy, tội gì oán hận đây đó, lãng phí thời gian, nhiều hơn chút vui vẻ,
nhiều hơn chút mỹ hảo hồi ức, chẳng phải là rất tốt.
Hạ bảo bối
đồng ý với những lời này, lại thờ ơ nói một câu, "Không biết mỹ nhân
thiếu tá có phải cũng là nghĩ như vậy hay không ."
Lục Trăn hơi cứng đờ người, nhưng cười không nói.
Trấn nhỏ, trung tâm tin tức.
Một tình báo viên đem tình huống đặc thù đêm nay báo cáo gấp Phương Đông,
Tiêu Tề chính truy ra nơi Hạ Thần Hi đi, anh ta dùng máy định vị tìm ra
phương hướng Hạ Thần Hi, phát hiện Hạ Thần Hi đang ở lý ngang.
Tình huống biến động, nếu muốn rời đi sẽ phải tới sân bay, hình như muốn
ngồi máy bay đi chỗ nào, Tiêu Tề chỉ có thể ổn định lại, mới có thể truy ra nơi đi, ai biết Hạ Thần Hi muốn đi chỗ nào.
Nói không chừng sẽ về thành phố S.
Đây là điều Tiêu Tề vạn vạn không muốn , cho nên, anh ta phái người đến sân bay chặn lại, đây là một đài tin tức khác, không cùng một hệ thống
phòng ngự nội bộ tại trấn nhỏ.
Cho nên, tình báo viên đem tình huống báo cáo với Phương Đông, không có nói cho Tiêu Tề.
Tiêu Tề chỉ chú ý tới tin tức của Hạ Thần Hi, những chuyện khác dù cho có báo cáo, Tiêu Tề cũng sẽ giao cho Phương Đông xử lý.
"Hai lần?"
"Đúng vậy." Tình báo viên nói, "Đối phương là cao thủ, chúng ta không thể
truy ra tung tích, chỉ biết đại khái là, anh ta hẳn là ở cảnh nội Pháp,
là cao thủ khó gặp, người của chúng ta toàn thể phối hợp cũng không phải là đối thủ của hắn."
"Lần thứ hai liệt đã bao lâu?"
"Năm phút đồng hồ ."
Phương Đông gật gật đầu, nhìn về phía phương hướng biệt thự Hạ Thần Hi, trầm
ngâm không nói, khóe môi hơi vẽ ra một đạo lãnh ý, "Tôi đã biết, các cậu mau chóng sửa gấp, có cái gì tiến triển, lập tức nói cho tôi biết."
"Được!"
Thân ảnh Phương Đông cũng cấp tốc ẩn giấu trong bóng đêm.
Đường Bạch Dạ ở biệt thự Hạ Thần Hi tìm một vòng, không phát hiện người,
trong lòng anh máy động, trong lòng có một loại dự cảm chẳng lành, trong phòng còn lưu lại khí tức của cô, Hạ Thần
Hi đã đi đâu?
Đường
Bạch Dạ cũng không thấy được meo meo, Hạ Thần Hi cùng meo meo như hình
với bóng, nếu là không phát hiện meo meo, có phải hay không Hạ Thần Hi
đã rời đi ?
Đường Bạch Dạ nhìn ảnh chụp trên vách tường trong phòng khách, trong lòng toan khổ.
Nguyên lai, cả nhà bọn họ cũng từng rất hạnh phúc.
Thần Hi cũng có phụ thân thương yêu của mình, ca ca cùng tỷ tỷ, còn có mẫu
thân ôn nhu, là thế giới này, phá hủy hạnh phúc của Hạ Thần Hi, bây giờ, cô gặp gỡ anh, còn là bất hạnh.
Đường Bạch Dạ cầm lấy ảnh chụp Hạ Thần Hi.
Đó là ảnh chụp gia đình lúc cô khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, Đường Bạch
Dạ cuối cùng cũng thấy được hình ảnh của Hạ Thần Hi lúc đó, mặt mày của
cô cơ hồ không có nhiều biến hóa, chỉ là rút đi đường hoàng, thời kì Hạ
Thần Hi thiếu nữ, nhìn ảnh chụp cũng có thể cảm giác được một cỗ thanh
xuân tung bay lại khí tức bừa bãi, đập vào mặt.
"Thần Hi, xin lỗi..."
Ngàn vạn cái xin lỗi, cũng không thể bù đắp được thương tổn của anh đối với em.
Đột nhiên, mi tâm Đường Bạch Dạ căng thẳng, bóng dáng cấp tốc ẩn đến bên
trong phòng ngủ, giấu đi, người tới động tác rất nhẹ, nhưng vẫn có thể
cảm giác được, trực giác Đường Bạch Dạ nhạy bén không thua gì một sát
thủ đứng đầu.
Đây là khi còn ở chợ đen New York, Đường Bạch Dạ được bồi dưỡng sự nhạy bén, có thể phân tích trong không khí sát khí.
Người tới, mang theo một cỗ trầm trọng sát khí.
Đường Bạch Dạ ẩn tàng rồi hô hấp, biệt thự im ắng , thanh âm gì cũng không
có, đông mới vừa vào biệt thự, cũng không có mở đèn, đối với bọn họ mà
nói, hắc ám cùng ban ngày, kỳ thực là giống nhau.