Ôm tâm tình như vậy, Đường Thành Nam ở trong tiểu khu tìm người.
Chính là lúc tan việc, anh nghĩ, nếu như vận khí tốt, anh sẽ thấy Hạ Thần Hi.
Hạ bảo bối đang dắt chó đi dạo.
Gần đây tan học tương đối sớm, bé về nhà tiện đường mua thức ăn, một hồi liền dắt chó đi dạo, chờ Hạ Thần Hi trở về làm cơm.
Bé đặt tên cho hai con chó Tây Tạng, con đen gọi Tiểu Bảo, con trắng gọi Tiểu Bối.
Hạ Thần Hi rất khinh bỉ năng lực đặt tên của Hạ bảo bối, Hạ bảo bối không sao cả, chỉ cần dễ nghe là được.
Hai con chó Tây Tạng ở bên cạnh bé vô cùng dịu dàng, thoạt nhìn vô cùng khôn ngoan.
Cùng dắt chó đi dạo mọi người rất thích hai con chó.
Hạ bảo bối sớm đã thành danh nhân tiểu khu, tiểu khu bọn họ có nhiều người nước ngoài, đại bộ phận nói tiếng anh, bảo bối nhìn phấn nộn đáng yêu,
nói được cả tiếng Anh.
Ai cùng bé bắt chuyện, bé cũng có thể trò chuyện hai câu.
Không nhiệt tình, nhưng là không lạnh nhạt.
Mỗi ngày ở tiểu khu dắt chó đi dạo.
Một đứa nhỏ, dắt hai con chó Tây Tạng lại hết sức khí phách.
Đặc biệt nhất là, đứa nhỏ này mỗi ngày còn mang theo rất nhiều rau dưa, hoa quả, bảo vệ tiểu khu cảm thấy, con cái nhà ai mà lại ngoan ngoãn như
vậy.
Hạ bảo bối dắt chó đi dạo cùng người khác không giống nhau, bé còn đang huấn luyện chó.
Hai còn chó này cũng với chó sủng vật bình thường khác nhau một trời một vực.
Thuần chủng biến dị.
Có chứa phi thường cường đại công kích tính.
Đường Thành Nam thấy Hạ bảo bối dắt chó đi dạo, có chút ngoài ý muốn. Đường
Dạ Bạch là bảy tuổi đến Đường gia, bảo bối bây giờ cũng là bảy tuổi,
Đường Thành Nam tuổi còn nhỏ, lại nhìn thấy Đường Dạ Bạch ấn tượng rất
sâu sắc.
Bởi vì Đường lão ngay từ đầu rất thích Đường Dạ Bạch.
Ưu nhã đáng yêu lại thân sĩ, nhiều người thích.
Anh rất đố kị, rất sợ Đường Dạ Bạch sẽ cướp đi tình thương của cha, cho nên anh rất ghét Đường Dạ Bạch.
Lúc Đường Dạ Bạch vừa tới Đường gia, quản gia từng chụp cho bọn ahnh một
kiểu ảnh chung, sớm đã bị Đường Dạ Bạch xé bỏ, nhưng Đường Thành Nam
cũng xé bỏ, Đường Nhất Phong lại giữ lại.
Ngay lúc đó Đường Dạ Bạch cùng Hạ bảo bối bây giờ, quả thực là một khuôn mẫu khắc ra.
Quá giống.
Quả thực quá giống.
"Chú, có thể nhường một chút không?" Trên đường
mòn hoa viên, Đường Thành Nam ngăn trở đường Hạ bảo bối.
Hai con chó Tây Tạng hướng Đường Thành Nam kêu một tiếng, gọi thần trí Đường Thành Nam trở về.
Đường Thành Nam kinh ngạc nhìn Hạ bảo bối, "Cháu là..."
Hạ bảo bối nhíu mày, trước mắt ánh mắt người đàn ông này quá kì quái.
Hạ bảo bối cùng Hạ Thần Hi sống một mình, tính cảnh giác đặc biệt cao, vô ý thức bài xích loại đàn ông vô lý này.
Bé ở trong tiểu khu, lại có camera cùng bảo an, bé dù cho muốn làm cái gì cũng không làm được.
"Có thể nhường một chút không?" Hạ bảo bối hỏi.
Đường Thành Nam nhíu mày, đột nhiên hỏi, "Cháu cùng Đường Dạ Bạch là quan hệ như thế nào?"
Vẻ mặt Hạ bảo bối mờ mịt, cười đến phấn phấn nộn, vô cùng phù hợp với tuổi bé, "Chú, Đường Dạ Bạch là ai a? Rất nổi danh sao?"
Đường Thành Nam nhìn biểu tình của đứa nhỏ, hình như không phải giả bộ .
Dù sao ai sẽ nghĩ tới một đứa nhỏ sẽ nói dối đâu.
"Ta cho rằng tiện nhân kia sinh con trai có con trai đâu, hừ!" Đường Thành Nam thấp giọng nói một câu.
Hạ bảo bối thính tai, sắc mặt lập tức trầm xuống, sát khí văng khắp nơi.
Nhưng mà, một giây sau, lại phấn nộn nộn cười.
Hạ gia giáo huấn, lừa người nhà ta giả, giết không tha!
Đường Dạ Bạch đã tự động bị Hạ bảo bối phân loại về đến nhà lý này một lan.
"Cháu thực sự không biết Đường Dạ Bạch?"
"Chú, chú rất kì quái, cháu chưa từng thấy chú, cháu cũng chưa từng thấy, thế nào hỏi cháu như vậy.” Hạ bảo bối lộ ra một biểu tình muốn khóc.
Bé sợ hãi nhìn Đường Thành Nam, nắm lấy vạt áo chính mình, bộ dạng giống
như bị người khác chà đạp,"Chú, chú có phải người xấu hay không?”