"Thủ đoạn của anh quá cực đoan." Hạ Thần Hi nói, cô ôm meo meo, khẽ nói, ‘’nếu Tôi nguyện ý ở lại bên cạnh anh, anh đuổi tôi cũng không đi, nếu tôi chủ động ly khai, anh nghĩ rằng tôi sẽ lại một lần nữa quay đầu lại sao, kia là không thể nào."
Tiêu Tề nhìn Hạ Thần Hi, sắc mặt thống khổ hỏi, "Vì sao em nguyện ý cho Đường Bạch Dạ cơ hội lần thứ hai,so với anh ta anh đã làm
sai gì sao, không phải là bởi vì hai người có một đứa nhỏ, em liền chịu
cho anh ta cơ hội lần thứ hai chứ?"
Tiêu Tề không biết mình đã thua ở đâu?
Anh so với Đường Bạch Dạ, thua ở đâu? Vì sao thì không thể có được Hạ Thần Hi?
Hạ Thần Hi nói, "Anh sai rồi, Tiêu Tề, tôi cùng Đường Bạch Dạ nhất định
phải cùng một chỗ, cho nên tôi nguyện ý cho anh ấy cơ hội lần thứ hai,
tôi và anh có duyên không phận, cho nên ngay từ đầu, chúng ta sẽ không
gặp lại nhau."
"Tiêu Tề, tôi đã mơ hồ nhớ tới chuyện năm đó, nếu
thực sự như những gì anh nói, anh yêu tôi như vậy, sao anh có thể độc
ác, đi giết hại ca ca cùng muội muội của tôi, nếu như đây là như lời anh nói yêu tôi, xin thứ cho tôi không thể đáp lại."
Tiêu Tề hơi cúi đầu, nhẹ giọng giải thích, "Thần Hi, anh cũng có chuyện bất đắc dĩ của
mình, thế lực mới nắm quyền, vua nào triều thần nấy, nếu như anh không
nhổ cỏ nhổ tận gốc Hạ gia, anh ở Hỏa Vân cũng rất khó đặt chân."
"Anh cũng có khó xử của anh."
...
Hạ Thần Hi cười khổ nói, "Tôi có thể thông cảm cho anh, nhưng tôi không
thể tha thứ cho anh, nếu như anh đã lựa chọn giang sơn, chính là đã đánh mất tôi, giữa tôi và quyền lực, anh đã sớm có sự lựa chọn, không thể
nào cùng lúc có được hai thứ’’.
"Tiêu Tề, hãy coi như tôi đã chết từ tám năm trước đi, được không?"
Không muốn đau khổ lại theo đuổi, cũng không cần lại đau khổ tương bức, coi
như cô đã chết , không phải rất tốt sao? Cô bây giờ và Hạ Thần Hi tám
năm trước đã cách biệt một trời một vực.
Tiêu Tề thùy rơi mi tâm, tịnh không nói lời nào, Hạ Thần Hi thở phào nhẹ nhõm trong lòng, xem
ra, Tiêu Tề là không biết cô đã có tư liệu của tập đoàn Hỏa Vân, nếu là
biết, không biết bước
tiếp theo anh ta muốn làm cái gì .
"Thần
Tuyết vì Đường Bạch Dạ mà chết, nhưng em có thể tha thứ cho anh ta, Thần Hi, em đối với anh quá không công bằng." Tiêu Tề xưa nay lạnh nhạt, lúc này con ngươi lại xẹt qua một mạt ngoan sắc, "Anh không có ý giết Thần
Tuyết, Thần Tuyết vì Đường Bạch Dạ mà chết, em lại một chút cũng không
để ý, chung quy là em đã thay đổi tâm tư, không hề yêu anh, phải không?"
Hạ Thần Hi trong lòng hung hăng tê rần, cô nỗ lực thuyết phục chính mình,
quên mất chuyện này, lại bị người khác luôn luôn nhắc tới, trong lòng
khó tránh khỏi đau đớn, cô cũng tính toán nói với chính mình, đây không
phải là lỗi của Đường Bạch Dạ, anh ấy cũng là vô tâm chi thất.
Lúc trước, Đường Bạch Dạ còn không biết, thế lực hắc đạo báo thù, không thể tránh khỏi thương vong, cho nên chuyện tỷ tỷ tử, cô sẽ không
trách Đường Bạch Dạ, nhưng Hạ Thanh cùng Tiêu Tề đều nhắc tới chuyện cũ mà cô đã quên, Hạ Thần Hi trong lòng khó tránh khỏi có một tia khó
chịu.
"Có lẽ vậy, tôi yêu Đường Bạch Dạ, còn hơn chính mình, cho nên tôi cho anh ấy cơ hội lần thứ hai."
Hạ Thần Hi cũng không muốn cùng Tiêu Tề lại dính dáng không rõ, đơn giản
nói rõ ràng, lời trực tiếp lại thẳng thắn như vậy, Tiêu Tề trắng mặt,
trong mắt thoáng qua một vẻ nhếch nhác, không kịp che giấu, cứ bại lộ ở
trước mặt Thần Hi như vậy.
"Anh hãy hết hi vọng đối với tôi đi." Hạ Thần Hi nói, "Trái tim của tôi đã thuộc về Đường Bạch Dạ, kiếp này
không có khả năng sẽ lại yêu anh."
Lần đầu tiên Hạ Thần Hi trực tiếp bộc bạch tình cảm của mình như vậy, Tiêu Tề không phản ứng kịp, rất thống khổ.
"Tôi vẫn muốn khôi phục ký ức, nhớ tới chuyện giữa chúng ta, đối với anh sẽ
công bằng hơn, nhưng bây giờ, tôi cảm thấy mặc kệ là tôi có khôi phục ký ức hay không, chúng ta cũng không thể ."