Sắc mặt Đường Bạch Dạ trong nháy mắt trầm xuống, con ngươi lạnh lùng thẳng tắp quét về phía
Hạ Thần Hi, như muốn đem cô bắn thủng, cô vậy mà nói chúc mừng anh?
Anh muốn kết hôn, Hạ Thần Hi một chút cảm giác cũng không có?
Lại đi chúc mừng anh?
Đường Bạch Dạ không biết vì sao, tức giận như thế.
Giống như là bị người khác hung hăng tát cho một cái.
"Cảm ơn!" Hai chữ này giống như nghiến răng nói ra, nghe sởn tóc gáy.
Hạ Thần Hi cười đến tươi đẹp, cũng không thèm để ý đến sắc mặt của anh,
cũng không quan tâm vì sao anh lại tức giận, cô cũng lười đi suy nghĩ.
"Tôi kết hôn, cô có muốn làm phù dâu hay không?" Đường Bạch Dạ hỏi, khẩu khí lạnh như băng, hận không thể xé nát khuôn mặt tươi cười kia.
Hạ Thần Hi nói, "Anh xác định muốn mời tôi làm phù dâu sao?"
Đường Bạch Dạ giận, chẳng lẽ cô tưởng thật.
Hạ Thần Hi nghiên đầu, một chút buồn rầu nói, "Tôi không có việc gì làm,
lại chưa làm phù dâu bao giờ, đương nhiên cũng muốn thử một lần, chỉ là
sợ Tưởng công chúa không đồng ý. Tôi xinh đẹp như vậy, còn đẹp hơn so
với Tưởng công chúa, nếu tôi làm phù dâu, phong thái bức người, đem cô
dâu làm chìm xuống, vậy không tốt lắm a."
Khúc khích!
Một
tiếng cười bên cửa truyền đến, Trần Dương cùng Lâm Nhiên đứng ở cửa, hai người trên mặt đều tươi cười, đặc biệt Lâm Nhiên, đấm tường cười to,
"Thần Hi, cô thực sự là quá tự kỷ ..."
Đường Bạch Dạ cũng dở khóc dở cười, thật không nghĩ tới Hạ Thần Hi lại trả lời anh như vậy.
Vẻ mặt Hạ Thần Hi rất khiêm nhường nói, "Tôi nói là lời nói thật a."
Lâm Nhiên thật vất vả mới ngưng được tiếng cười, "Mặc dù là lời nói thật,
nhưng cô cũng quá kiêu ngạo, lời này nếu để cho Tưởng Tuệ nghe thấy,
nhất định sẽ bị tức chết."
Hạ Thần Hi cũng không tranh luận nữa,
Lâm Nhiên nói, "Được rồi, được rồi, ngày kết hôn còn chưa có định, trước mắt không thảo luận phù rể phù dâu nữa, họp ."
Cuộc họp tiếp
tục, mặt Đường Bạch Dạ không chút biểu tình , lạnh như băng, như ai
thiếu nợ anh mấy trăm triệu không bằng, không khí trong phòng họp theo
đó mà u ám, mọi người không rõ, vừa tổng giám đốc vẫn còn trời trong
nắng ấm, thế nào đột nhiên liền tình chuyển nhiều mây.
Tuy nhiên, Đường Bạch Dạ mưa nắng thất thường, nhiều người đã lĩnh giáo, cho nên,
cẩn thận từng li từng tí, cũng không kinh ngạc nhiều.
Hội nghị kéo dài
thêm một chút nữa, cuối cùng cũng quyết định chi tiết.
Đường Bạch Dạ mời Trần Dương, Hạ Thần Hi dùng cơm.
Nói chuyện một buổi sáng, bọn họ đã sớm đói bụng, Trần Dương cũng không cự
tuyệt, mấy người đều muốn ăn hải sản, chọn một nhà hàng hải sản ven
sông.
Vừa lúc, cách nhà Hạ Thần Hi rất gần, cô ăn cơm xong có thể trực tiếp về nhà, buổi chiều không cần đến công ty.
Trên bàn cơm chỉ có Đường Bạch Dạ, Lâm Nhiên, Trần Dương cùng Hạ Thần Hi.
Tuấn nam mỹ nữ, ngồi gần cửa sổ sát đất mở rộng ra, hướng ra sông, xa xa có thuyền qua lại, phong cảnh rất đẹp.
Hải sản, rượu vang trắng, thực sự là một loại hưởng thụ.
Trong bửa ăn, Lâm Nhiên nói với Trần Dương nghiệp nhiều chuyện bát quái, Đường Bạch Dạ cũng tham dự.
Lão bà của ai ai ai có tình nhân bên ngoài, ai ai ai lại đột nhiên nói việc chuyển nhượng tài sản, ai ai ai lại cùng minh tinh chung một chỗ vân
vân vân, cái kia ai ai lại bao dưỡng nam minh tinh vân vân vân bát quái.
Hạ Thần Hi 囧 囧 , cô cho rằng chỉ có phụ nữ mới có thể bát quái.
Không ngờ, mấy người đàn ông cùng một chỗ cũng bát quái.
Lâm Nhiên nói, "Thần Hi, thực tế so với trên ti vi còn đặt sắc hơn, cẩu
huyết kịch đặc biệt nhiều, chúng ta có một người bạn, có khoảng mười lăm người bạn gái, mỗi một cô đều oanh oanh liệt liệt, không biết cảm giác
như thế nào."
Hạ Thần Hi nói, "Lạm tình!"
"Người kia không gọi lạm tình, vì mỗi lần yêu đương họ đều nghiêm túc." Lâm Nhiên cười
ha ha, chỉ vào Đường Bạch Dạ, " Bạch Dạ mới tính là lạm tình."