Ánh mắt của bé đảo
qua tiểu bá vương, tiểu bá vương sợ đến muốn tè ra quần, oa oa khóc lớn, nam đồng nghiệp kéo con trai, rất nhanh rời đi, tiếng khóc tiểu bá
vương rung trời.
"Mẹ, hắn đáng bị đánh đòn." Bảo bối cười híp mắt nói, khẩu khí rất vui sướng khi người gặp họa.
Hạ Thần Hi dở khóc dở cười, "Con cùng nó đánh nhau sao?"
"Mẹ, đánh nhau làm tổn hại phong độ của con a." Hạ bảo bối cười đến vô cùng
ưu nhã, lập tức cho thấy chính mình phong độ nhẹ nhàng, tuyệt đối là
quân tử động khẩu không động thủ .
Hạ Thần Hi cười nói, "Họ nói con đánh con trai họ ."
"Nói bậy!" Hạ bảo bối nói.
Hạ Thần Hi bật cười, vừa lúc lại thấy cặp cha mẹ dắt một đại bá vương ra,
là số một đại bá vương, so với tiểu bá vương vừa rồi lớn hơn nữa số một, Hạ bảo bối nói, "Bọn họ đánh nhau."
Hạ Thần Hi vui mừng, con trai của cô là đứa trẻ ngon, không đánh nhau, quả nhiên có phong độ thân sĩ
Ai biết, đại bá vương đi tới, chân chó nịnh nọt nói, "Lão đại, đây là mẹ cậu a, thật trẻ tuổi, thật đẹp, đẹp như cậu."
Hạ bảo bối phất tay một cái, như có một loại, ngươi lui xuống đi, trẫm muốn nghỉ ngơi.
Đại bá vương lại cung kính rời đi.
Hạ Thần Hi nhìn đại bá vương, lại nhìn nhìn con trai bảo bối phấn nộn cuả
mình, vừa nghĩ tới đánh nhau sau lưng rất có nội tình bên trong, cô đột
nhiên cái gì cũng không muốn nói .
Hạ bảo bối cười như cáo hồ ly.
Hai mẹ con tay trong tay cười cười náo náo về nhà, đến nỗi Hạ bảo bối xúi
giục người khác đánh nhau, Hạ Thần Hi quyết định chỉ xem nhẹ không truy
cứu.
Ngày hôm sau đi làm, Hạ Thần Hi mẫn cảm thấy bầu không khí
không thích hợp, tất cả mọi người đều chỉ trỏ, nhìn cô bàn tán, Hạ Thần
Hi thản nhiên bình tĩnh, cái gì cũng không muốn nói.
Chuyện gì xảy ra, Hạ Thần Hi so với ai khác rất rõ ràng.
Tiết Giai Vân biết mọi người đang bàn luận về chuyện gì, hận không thể dập
tắt cái bát quát này, chưa kết hôn
lại sinh con, bị phát hiện sao có thể giấu được.
"Thần Hi, cô thật sự có con trai học tiểu học sao?" Trần Khiết tò mò hỏi.
"Đúng vậy." Hạ Thần Hi sửa sang lại bàn làm việc của mình, ôn hòa nói, "Thời
đại này, người đàn ông bát quát luôn làm người khác không thích."
Chu Phóng thổi một tiếng huýt gió, tự tiếu phi tiếu liếc Hạ Thần Hi, "Hạ cô nương, cô giấu kín quá, làm biết bao trái tim tan vỡ."
"Tan vỡ, tan vỡ đi." Hạ Thần Hi cười nói, "Tôi chưa từng làm cái gì làm cho người ta hiểu lầm."
"Con trai của cô là con nuôi sao." Phù Sử Sơn hỏi.
Hạ Thần Hi ngẩng đầu, kiên định nói, "Trăm phần trăm là tôi sinh , vì bé, cô nương tôi đây thiếu chút nữa mệnh cũng bị mất."
Chu Phóng lại thổi một tiếng huýt gió, "Quả nhiên tác phong của người đi du học nước ngoài, rất hào phóng."
Hạ Thần Hi cười híp mắt , Tiết Giai Vân hừ nói, "Đàn ông thực lắm miệng, lời bọn họ truyền đi thật khó nghe ."
"Tùy tiện." Hạ Thần Hi tiêu sái cười, không quan tâm.
Cô không làm điều gì xấu, chỉ cần cô và con trai cô được vui vẻ, tự do tự
tại, cuộc sống của cô, người khác không có tư cách gì nói cô, nên cô cần gì phải quan tâm.
Không phải là chưa kết hôn sinh con sao?
Nhiều người muốn sinh ra được đứa con thông minh như vậy còn sinh không được đâu.
Hạ Thần Hi chưa kết hôn sinh con bát quát, lan truyền khắp toàn bộ WPL,
truyền tới trong tai tổng giám đốc Trần Dương, anh kinh ngạc hỏi Trần
Bình, "Đây là thật sao ?"