Những người này hoàn toàn không ngờ tới rằng sau lưng bọn họ không xa có một con ngựa đỏ đang theo sát..
Mã Cổ đi đường cả một ngày trời, đến đêm, xe ngựa dừng lại trước cổng một khu nhà kín cổng cao tường.
Hắn xuống xe gõ cửa, sau đó có vài nam tử trông giống người hầu khiêng hai chiếc rương màu đỏ tím từ trên xe ngựa vào trong sân nhà.
Cánh cổng đóng lại, Võ Dương cẩn thận quan sát một hồi, thấy trên cổng lớn viết hai chữ: "Châu phủ."
"Châu phủ?" Võ Dương vừacố gắng tìm kiếm các vị đại thần họ Châu trong đầu mình, vừa nhảy qua tường.
Đi theo bóng lưng Mã Cổ, Võ Dương nhảy lên trên mái hiên nhà, trông thấy Mã Cổ đi vào một căn phòng.
Đạp nhẹ vào hiên nhà một cái, Võ Dương khẽ đáp xuống nóc căn phòng đó.
Nhấc một viên ngói trên nóc ra, một tia sáng chói mắt chiếu vào mắt Võ Dương.
Sau khi điều hòa lại tầm nhìn, Võ Dương cúi đầu xuống nhìn.
Cả căn phòng được bài trí vô cùng xa hoa, một nam tử đang ngồi bên bàn bóc cam.
Mã Cổ bước tới trước rồi quỳ xuống thưa: "Hạ quan bái kiến Châu đại nhân."
"Mã Cổ, ngươi rảnh rỗi không có việc gì làm, sao lại đến phủ của ta?" Nam tử chậm rãi nói: "Đứng dậy đi."
"Châu đại nhân, vụ việc ở Dương Châu có ngài ra tay cứu giúp, tiểu nhân vì muốn đền đáp ân tình của đại nhân nên có chuẩn bị một ít quà mọn đến đây ạ." Nói đoạn Mã Cổ vẫy tay ra hiệu cho phía sau.
Ngay sau đó có hai chiếc rương được khiêng vào, mỗi rương do hai người phụ trách vận chuyển.
Mở nắp rương ra thấy bên trong toàn là bạc, nam tử đặt quả cam xuống bàn rồi bước tới cạnh rương: "Ngươi có biết là chuyện của mình đã gây ra nhiều rắc rối đến thế nào không hả, chỗ bạc này chỉ đủ để đút cho Võ đại nhân thôi, còn phía An Lạc công chúa.."
"Dạ." Mã Cổ vỗ vào đầu mình, nói: "Hạ quan vẫn còn một pho phật ngọc chuyển từ Dương Châu tới, là món đồ vô giá, không biết liệu An Lạc công chúa có thích hay không."
"Mã Cổ, ngươi cũng giấu được nhiều đồ tốt đấy." Nam tử châm chọc.
Mã Cổ cảm nhận được ẩn ý trong câu nói ấy thì vội vàng quỳ xuống: "Đại nhân, hạ quan nào có dám giấu giếm đại nhân ạ.
Ba trăm ngàn lượng tiền cứu nạn ở Dương Châu hạ quan nào có dám giữ một đòng, chỉ dám để lại một pho phật ngọc mà thôi."
"Hừ, nếu như không phải xảy ra chuyện thì ngươi có chịu móc một trăm ngàn lượng bạc ra không, ngươi tưởng rằng bản quan không biết gì sao." Hiểu nhiên Châu đại nhân đang nổi cơn giận.
Mã Cổ kinh hãi dập đầu: "Đại nhân bớt giận, tiểu nhân chỉ nhất thời tham lam, xin đại nhân tha tội."
"Được rồi được rồi, ngươi đứng dậy đi, không có việc gì nữa thì lui xuống đi." Châu đại nhân quay lại bàn tiếp tục bóc cam.
Mã Cổ tự biết ở lại chỉ chuốc lấy xấu hổ nên hậm hực rời đi.
Quay lại xe ngựa, Mã Cổ vén rèm lên nhìn về phía cánh cổng lớn của Châu phủ, thầm mắng: "Lão già đó, ta tham nhưng ngươi còn tham hơn ta, năm ngàn lượng bạc này coi như phí công rồi."
* * *
Trong phòng Trần Cẩn Phong tại Quý Châu.
Võ Dương kể lại toàn bộ chuyện cho Trần Cẩn Phong.
Nghe xong, hồi lâu Trần Cẩn Phong không lên tiếng.
"Cẩn Phong, có phải huynh đang nhớ đến An Lạc công chúa không?" Võ Dương dè dặt hỏi.
Trần Cẩn Phong mỉm cười, nét mặt lộ chút buồn bã: "Mặc dù biết có thể sẽ liên quan đến mẫu thân cô ấy nhưng không ngờ cô ấy cũng có liên quan.
Không phải ta nhớ cô ấy mà bởi dù gì cô ấy cũng là ân nhân của ta.
Ta còn chưa trả món nợ ân tình mà lại bắt ta phải kéo cô ấy ngã ngựa, xét về công thì là việc tốt, nhưng xét về tư thì lại có lỗi với cô ấy."
"Huynh đừng nghĩ nhiều như thế nữa, An Lạc công chúa làm nhiều việc ác, cô ta bị tóm chỉ là chuyện sớm muộn muộn, mà bị tóm sớm đối với bách tính Đại Đường ta mà nói là một chuyện tốt." Võ Dương lại nói tiếp: "Huynh biết vị Châu đại nhân mà ta nhìn thấy ở Châu phủ là ai không?"
"Ai?"
"Ngự sử Châu Lợi Dụng?"
"Vậy còn Võ đại nhân trong lời ông ta thì sao?"
"Hẳn là Võ Tam Tư.
Ngự sử Châu Lợi Dụng, Nhiếp Tổ Ung, Quang lộc thừa Tống Chi Tốn, Thái phó thừa Lý Tuấn, Giám sát Ngự sử Diêu Thiệu – năm người này là tai mắt của Võ Tam Tư, được mọi người gọi với danh xưng" Tam Tư Ngũ Cẩu "." Võ Dương giải thích: "Năm con chó này bày ra cho Võ Tam Tư không biết bao nhiêu ý kiến tồi tệ, chuyện năm vị đại thần bị lưu đày cũng là chủ