Hóa ra trời đã sáng rồi.
Trần Cẩn Phong nhắm hờ hai mắt, sau khi dần thích ứng được với ánh sáng thì mở mắt ra.
"Đây là đâu?" Trần Cẩn Phong bước ra khỏi cửa hang, nghi hoặc nhìn xung quanh.
Xem chừng đây là một căn phòng chứa đồ, các dụng cụ được sắp xếp một cách ngăn nắp, rổ giá, gầu hót xếp đầy dưới đất.
Trần Cẩn Phong bước đến cửa, lấy ngón tay lau một lỗ nhỏ để nhìn ra ngoài.
Ngoài kia là một viện tự rộng lớn, sân vườn rộng rãi, tường bao quanh viện cao cao, phía đối diện mơ hồ có thể nhìn thấy một dãy sương phòng, ở phía bên phải hẳn là một tòa kiến trúc tương đối lớn nhưng từ vị trí này chỉ có thể nhìn thấy một góc của nó.
Có thể đoán định rằng người sống ở đây không phải người bình thường.
"Sao ta cảm giác chỗ này mình từng đến rồi nhỉ?" Trần Cẩn Phong thắc mắc, chàng cố gắng hồi tưởng lại nhưng mãi vẫn không nhớ ra được gì.
Đúng vào lúc này, đột nhiên bên ngoài có tiếng hét kinh thiên, ngay sau đó là tiếng ngựa hí vang.
Một nam tử đẩy cửa bước vào.
Vừa nhìn thấy người đó, Trần Cẩn Phong lập tức hiểu ra mình đang ở đâu.
Nam tử có hàng mày kiếm, mắt sáng như sao, trang phục chỉnh tề, chiếc trường sam màu trăng non càng tôn lên vẻ ngọc thụ lâm phong của người này.
"Phụ vương." Nam tử vừa vào cửa đã cất cao giọng gọi, giọng nói không rõ là vui sướng hay bối rối.
"Man Nhi." Người được gọi là phụ vương nhanh chóng đi về phía cổng.
Cảnh này đã lọt vào tầm mắt Trần Cẩn Phong.
"Phụ vương." Nam tử ban nãy quỳ xuống, đầu cúi rạp xuống đất.
"Man Nhi, mau đứng dậy đi." Nam tử ra đón vội đỡ người con trai tên Man Nhi dậy.
"Phụ vương, hôm nay Man Nhi đến đây là muốn thỉnh tội với người.
Man Nhi tự ý giấu phụ vương dẫn đầu Ngự lâm quân tiêu diệt Vi Hoàng hậu.
Sáng sớm hôm nay Man Nhi đã hạ lệnh phong tỏa cổng cung và cổng thành Trường An, sai quân đi điều tra và bắt giam đồng đảng của Vi thị, tiêu diệt hết thảy bọn chúng rồi ạ." Lý Long Cơ nói xong lại định quỳ xuống.
Tương vương nhanh chóng ôm lấy Lý Long Cơ, ông rơi nước mắt: "Nguy nan của quốc gia may mà có con trai ta mới được diệt trừ, vận mệnh của bách tính nhờ có con mới được bình yên, con nào có tội, con chính là công thần."
Ai mà người được hai nam nhân trưởng thành, một người khoảng năm mươi tuổi, sống một đời nho nhã, một người vừa trải qua gió tanh mưa máy lại đứng trong phủ Tương vương ôm chầm lấy nhau khóc lớn.
Trần Cẩn Phong đứng trong phòng chứa đồ nhìn thấy cảnh ấy cũng không kiềm được nỗi xúc động.
* * *
Điện Tuyên Chính cung Đại Minh.
Khi ánh dương đầu tiên của ngày mới chiếu vào trong điện, các đại thần vội vã tới đứng sẵn ở điện chờ đợi buổi triều sáng.
Sau biến cố phát sinh đêm qua, Thái Bình công chúa đã đích thân đến nhà một vài trọng thần để thông tin, do đó buổi triều sớm nay được bao trùm bởi không khí rất khác thường.
Lý Trọng Mậu hoàn toàn không biết gì về biến cố, y ăn mặc chỉnh tề, mỉm cười ngồi lên ngai vàng, tham gia buổi triều sáng như thường lệ.
Thấy vị tiểu Hoàng đế vào vị trí, quần thần lập tức nhìn nhau, không biết có nên quỳ hay không.
Đương lúc đang chần chừ thì một nữ tữ có dáng người mập mạp, gương mặt đoan trang bước vào đại điện.
Thái Bình công chúa nhìn Lý Trọng Mậu một cái, cười khẩy rồi nói lớn: "Tự quân chuẩn bị nhường ngôi cho thúc phụ, các vị đại thần có ý kiến gì không?"
"Hoàng thượng băng hà, theo lý nên lập con trường."
"Hoàng vị này vốn dĩ thuộc về Tương vương."
"Lần này trả lại cho ngài ấy, là thuận theo ý trời."
Ngay lập tức trong triều vang lên những tiếng phụ họa.
Nhẹ kéo cung sa, Thái Bình công chúa mỉm cười, chậm rãi bước đến trước mặt Lý Trọng Mậu, nhìn chằm chằm y, nói: "Lòng người đều đã hướng về Tương vương, đây không còn là chỗ của đứa trẻ con như ngươi đâu, mau xuống đi."
Trước nay vẻ mạnh mẽ của Thái Bình công chúa luôn khiến Lý Trọng Mậu kiêng dè vô cùng, lúc này lại bị giáo huấn một phen trước mặt các triều thần khiến Lý Trọng Mậu trẻ tuổi càng luống cuống sợ hãi hơn.
Chỉ thấy y run lẩy bẩy, mở to mắt bất lực nhìn các thần tử phía dưới, không biết phải làm thế nào.
"Còn không mau cút." Thái Bình công chúa tức giận nhìn Lý Trọng Mậu rồi quát lên giận dữ.
Lý Trọng Mậu xét cho cùng cũng chưa trải sự đời, lúc này chứng kiến vị cống chúa vốn ôn hòa giáo huấn mình thì đã sợ đến mức không biết làm gì.
Y sợ hãi nhìn Thái Bình công chúa, ngay lập tức hai mắt nhoè đi, dòng lệ nóng ứa ra.
Y sững sờ ngồi yên tại chỗ, hoảng