"Vậy phòng của gia phụ cũng phải khóa sao?" Lửa giận trong lòng Trần Cẩn Phong bắt đầu nhen nhóm.
Cao công công đáp: "Không có, Trần lão gia không sống thường xuyên tại cung Dịch Đình nên nô tài không hạ lệnh cấm túc ban đêm, ông ấy có thể ra vào tùy ý."
Trần Cẩn Phong gật đầu rồi chàng lại nói: "Ai là người cầm chìa khóa?"
Cao công công thưa: "Nô tài giữ một chùm, Lý công công giữ một chùm."
Trần Cẩn Phong lại hỏi vặn: "Những người nào ở cung Dịch Đình có thể thoải mái ra vào?"
"Nô tài và Lý công công vì thường xuyên phải giải quyết công việc nên có thể ra vào, những tiểu cung nữ và tiểu thái giám khác muốn ra ngoài phải được sự cho phép của nô tài."
Trần Cẩn Phong ngẫm nghĩ một hồi, tiếp tục truy xét: "Có hay không chuyện những hạ nhân khác lén lút đi vào hoặc tiểu cung nữ hay tiểu thái giám trong cung Dịch Đình lén ra ngoài?"
Cao công công suy ngẫm giây lát, đáp lại: "Chỉ cần có nô tài ở đây thì không có kẻ nào được phép ra vào tùy tiện, có điều nô tài biết một số tiểu cung nữ và tiểu thái giám có mối quan hệ ở bên ngoài nên sẽ nhân lúc nô tài không có mặt mà lén lút vào tìm bọn họ.
Nhưng nếu nô tài có mặt thì tuyệt đối đám người kia không thể vào trong.
Còn chuyện cung nữ và thái giám ở cung Dịch Đình ra ngoài là điều không thể, cũng chẳng có kẻ nào to gan dám trốn ra."
"Vậy ngày xảy ra vụ án ngươi có biết có ai ra vào hay không?"
"Từ ngày phu phụ Trần lão gia vào ở đến nay không có ai ra vào hết, à đúng rồi, Tiểu Thiến từng ra ngoài một lần, nhưng chỉ có một lần đấy thôi rồi lại quay về ngay.
Ngoài ra không thấy ai khả nghi cả."
"Tiểu Thiến từng ra ngoài sao?" Trần Cẩn Phong cảnh giác hỏi: "Cô ta ra ngoài làm gì?"
Cao công công gân cổ nói: "Tiểu Thiến bị bệnh nên đến Thượng Dược cục lấy thuốc."
"Ồ, ngươi chắc chứ?"
"Đương nhiên rồi, những đồ cầm về đều được nô tài kiểm tra, hôm ấy thời gian Tiểu Thiến vắng mặt vừa tròn thời gian cả đi cả về Thượng Dược cục, không thừa không thiếu một chút nào."
Trần Cẩn Phong vặn hỏi: "Ngươi thực sự chắc chắn khoảng thời gian đó không có ai ra vào chứ?"
Cao công công cười khẩy: "Ngày nào nô tài cũng làm việc này, khoảng thời gian này nô tài luôn có mặt, thậm chí có con chim lạ bay vào cung Dịch Đình này thì nô tài cũng nắm được."
Tiếp theo đến lượt tra hỏi Lý công công, lời khai của ông ta về cơ bản cũng tương đồng với Cao công công.
Cuối cùng là Tiểu Thiến.
"Tiểu Thiến, từ khi gia phụ và gia mẫu ta vào đây đến này đều do ngươi hầu hạ đúng chứ?" Trần Cẩn Phong hỏi.
Tiểu Thiến nghe thấy câu hỏi, vội quỳ xuống đất: "Bẩm đại nhân, đúng ạ."
"Trong khoảng thời gian đó có kẻ nào khả nghi hoặc đã từng xảy ra chuyện gì không?"
Tiểu Thiến lau nước mắt: "Đại nhân, Trần lão gia và Trần phu nhân đã phải chịu nhiều ấm ức.
Khắp cung Dịch Đình này đâu đâu cũng là những kẻ độc ác hại người, Cao công công lúc nào cũng gây khó dễ cho Trần lão gia, hôm trước ông ấy còn bị đám người Dương Đàm đánh một trận, nô tì thực sự nhìn không nổi nữa.
Nhưng nô tì chỉ là một cung nữ nhỏ bé, nào có thể giúp đỡ ông ấy."
Nghe những lời Tiểu Thiến nói, cơn đau trong lòng Trần Cẩn Phong lại quặn lên: "Đúng, ngươi không giúp được, nói cụ thể đi."
Tiểu Thiến kể lại tường tận chuyện xảy ra ngày hôm ấy, cuối cùng khóc nói: "Hôm ấy lúc Cao công công làm khó dễ Trần huyện lệnh và Trần phu nhân, những cung nữ có mặt không ai là không rơi lệ.
Chúng nô tì chỉ hi vọng đại nhân có thể dùng luật pháp trừng trị kẻ ác như Cao công công, như Dương Đàm, trả lại công bằng cho Trần huyện lệnh và Trần phu nhân." Nói đoạn Tiểu Thiến dập đầu xuống đất, cơ thể run bần bật, hồi lâu vẫn chưa chịu đứng dậy.
Thấy Tiểu Thiến như vậy, sống mũi Trần Cẩn Phong cay cay: "Ta sẽ không để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, nhất định sẽ bắt hắn một cách nhanh nhất, sớm ngay an ủi vong linh cha mẹ." Dừng lại một chút, chàng nói tiếp: "Hôm xảy ra vụ án ngươi từng đi ra ngoài một lần, vậy ngươi đi đâu?"
"Bẩm đại nhân, Tiểu Thiến không khỏe trong người nên đến Thượng Dược cục lấy thuốc ạ."
"Vậy sao, được rồi ngươi lui xuống đi."
Những