Bùi Đàm nhận lấy que gỗ từ tay Trần Cẩn Phong, nói: "Nếu đã là vật hung thủ để lại, vậy hai que gỗ con con này có tác dụng gì? Cứ cho là chúng ta biết được đây là của thủ phạm để lại thì cũng chẳng giúp ích gì cho việc phá án hết."
"Lời này của Bùi đại nhân không đúng rồi.
Bất cứ vật gì tồn tại cũng đều có lí do của nó, chỉ nhìn hai que gỗ này ta thấy chúng không thể là hung khí, sự có mặt của chúng cũng không hợp tình hợp lí gì.
Nhưng biết đâu đồ vật nhìn thì không liên quan gì này về sau lại trở thành mấu chốt cho việc phá án." Trần Cẩn Phong phản bác.
"Được thôi, ta sẽ chờ Trần Trạng nguyên tìm xem chúng mấu chốt ở chỗ nào." Bùi Đàm không mấy tán thành lời chàng.
"Mời Bùi đại nhân xem hai que gỗ này có đặc điểm gì?" Trần Cẩn Phong chỉ tay hỏi.
Bùi Đàm quan sát cần thận rồi đáp: "Đều được buộc một đoạn vải, có một que bên trên có vết lõm, một que còn lại hai đầu đều có vết xước."
"Chính xác, hôm ấy trên cánh cửa ở phòng phụ thân cũng xuất hiện hai vết, một vết lõm ở lề cửa, ngang với vết đó, ở mặt ngoài cửa có một vết xước." Nói đoạn Trần Cẩn Phong bước đến cạnh cửa rồi chỉ tay vào nơi phát hiện dấu vết lạ cho Bùi Đàm xem.
"Vậy hai vết trên cửa này có liên quan đến que gỗ sao?"
"Đúng vậy, hai vết trên cửa là do que gỗ gây ra." Nói đoạn Trần Cẩn Phong nối hai que gỗ lại với nhau: "Hai que gỗ này vốn dĩ là một que liền, mọi chuyện có thể lí giải như này.
Một que gỗ ở trong phòng, một que ở bên ngoài, que gỗ được đặt theo phương song song với mặt đất, ở giữa được nối liền với nhau bằng mảnh vải cuộn chặt.
Hôm ấy Cao công công đẩy cửa nhưng do que gỗ kẹt bên ngoài nên đương nhiên cửa không mở được nên ông ta mới dùng chân đạp cửa khiến mảnh vải đứt.
Từ đó mới để lại vết xước trên cửa do que gỗ gây ra và hiển nhiên trên que gỗ cũng lưu lại vết.
Que gỗ có vết lõm nhặt được dưới chân bàn trong phòng, que mà hai đầu có vết xước nhặt được ở bên ngoài.
Điều này có thể giải thích tại sao cả ở hiện trường và bên ngoài đều xuất hiện que gỗ và những dấu vết kì lạ trên cửa là do đâu."
Bùi Đàm vừa lắng tai nghe giải thích vừa quan sát Trần Cẩn Phong thị phạm, ông không ngừng gật gù.
"Nếu bàn về kẻ đứng sau mọi chuyện thì Lý công công là kẻ có hiềm nghi lớn nhất." Trần Cẩn Phong tiếp tục suy đoán.
"Tại sao?" Bùi Đàm thắc mắc.
"Bùi đại nhân, ngài không biết đó thôi, tối hôm ấy Dương Đàm đã gặp một người trong phòng, sau đó còn đi theo người đó ra ngoài.
Theo lí mà nói phòng của Dương Đàm đến tối sẽ bị khóa lại, tại sao hôm ấy lại có thể gặp người lạ, điều này chỉ có một khả năng mà thôi, chính là người gặp Dương Đàm chính là người nắm chìa khóa trong cung này, cũng chính là Cao công công hoặc Lý công công.."
Bùi Đàm nghi hoặc đáp: "Sao tự nhiên lại chuyển hướng sang Dương Đàm, mặc dù tối đó hành tung của Dương Đàm rất khả nghi nhưng cũng không có chứng cứ chứng minh Dương Đàm là hung thủ.
Phòng của Trần huyện lệnh lại không khóa nên bất cứ ai buổi tối có thể ra ngoài đều có khả năng lẻn vào phòng.
Huống hồ chính cậu đã nói kẻ giết Dương Đàm và kẻ giết cha mẹ cậu là cùng một người, thế này có vẻ không hợp lí lắm.."
"Ta nói là kẻ giết Dương Đàm cũng chính là kẻ ác đứng sau cái chết của gia phụ gia mẫu chứ không phải là hung thủ trực tiếp ra tay với họ." Rồi chàng lại nói tiếp: "Có thể xác định kẻ đó là Dương Đàm đương nhiên có chứng cứ, hơn nữa chứng cứ này là gia phụ để lại cho ta."
Bùi Đàm kinh ngạc: "Cái gì, Trần huyện lệnh để lại cho cậu?"
Trần Cẩn Phong thở dài: "Kinh nghiệm phá án của ta toàn bộ đều được truyền thụ từ gia phụ, để chúng ta bắt được hung thủ, gia phụ đã để lại hai manh mối, một là Tiểu Thiến, hai là dấu chân." Khẽ ngập ngừng một chút, Trần Cẩn Phong nói tiếp: "Lời của Tiểu Thiến tuy không thể tin tưởng hoàn toàn nhưng dấu chân thì chắc chắn không biết nói dối."
Đến lúc này Bùi Đàm đã hoàn toàn