Dưới sự hộ tống của các thị vệ, Trần Cẩn Phong và Bùi Đàm tiến vào hiện trường, khung cảnh ở đó khiến tất cả đều ngỡ ngàng.
Mặt bàn bừa bộn, bát đĩa vò rượu chén rượu đều đổ nghiêng đổ ngả, Cao công công và Lý công công đều nằm gục trên bàn, bất tỉnh nhân sự.
Các thị vệ nhìn thấy cảnh này cũng không dám tùy tiện tiến lên, chỉ chờ Trần Cẩn Phong và Bùi Đàm tới, trong nhóm thị vệ có một người bước lên trước bẩm báo: "Bùi đại nhân, Trần đại nhân, thuộc hạ đuổi đến đây nhưng không nhìn thấy hung thủ, chỉ thấy Cao công công và Lý công công đang say rượu."
Trần Cẩn Phong gật đầu ra lệnh: "Châm trà giải rượu."
Một bình trà được thị vệ mang vào, một lát sau đó Lý công công tỉnh lại, ngước đôi mắt vẫn còn đầy vẻ chìm trong men say nhìn mọi người, không khỏi thất kinh: "Bùi đại nhân, Trần Trạng nguyên, có chuyện gì vậy? Sao nửa đêm canh ba lại tới phòng của Cao công công, còn dẫn theo nhiều thị vệ như này?" Lý công công lộ ra biểu cảm khó hiểu.
Bùi Đàm tiến lên trước một bước: "Chúng ta tới để bắt hung thủ."
"Hung thủ?" Lý công công ngờ vực hỏi: "Chỗ này chỉ có nô tài và Cao công công, lấy đâu ra hung thủ chứ? Chúng nô tài đều uống say cả, không thấy ai đi vào cả."
Bùi Đàm cũng cảm thấy khó hiểu, ông nói với Trần Cẩn Phong: "Trần Trạng nguyên, có lẽ hung thủ không chạy tới đây, chúng ta đi chỗ khác tìm thôi."
Trần Cẩn Phong chỉ cười nhạt, đáp: "Hung thủ không chỉ có mặt trong căn phòng này mà còn đang đường hoàng ngồi trong đây."
Bùi Đàm lại càng thấy mơ hồ: "Trần Trạng nguyên, Cao công công đã say đến thế kia rồi, sao có thể hành hung được?"
Trần Cẩn Phong bước tới bên cạnh Cao công công, cầm chén rượu lên ngửi rồi chậm rãi đáp: "Không biết thời gian phát tác của loại thuốc mê này đến bao giờ thì kết thúc."
Lời chàng vừa dứt, tất cả những người có mặt ở hiện trường đều thất kinh.
Bùi Đàm vội bước tới, nhận lấy chén rượu từ tay Trần Cẩn Phong, đưa lên mũi ngửi: "Sao ta không ngửi được mùi gì."
Trần Cẩn Phong vẫn điềm đạm nói: "Nếu như Bùi đại nhân có thể ngửi được mùi thì Cao công công cũng không say đến mức như thế này."
Bùi Đàm ngạc nhiên: "Ý cậu là Cao công công bị đánh thuốc mê, lẽ nào ông ta không phải hung thủ sao? Hung thủ thật sự là ai, tại sao hắn lại muốn giết Cao công công?"
Trần Cẩn Phong đi vòng qua bàn, nói: "Muốn biết hung thủ là ai không khó, nhưng tại hạ vẫn tìm được lỗi trong lời nói ban nãy của Bùi đại nhân."
Bùi Đàm cảm thấy không vui, ông đưa tay vê nhẹ chòm râu bạc, ông không hiểu sao Trần Cẩn Phong luôn thích moi móc lỗi của ông, từ ngày hợp tác phá án với Trần Cẩn Phong, một người tự nhận là thông minh như ông tự nhiên lại biến thành một kẻ ngốc.
Trần Cẩn Phong nói tiếp: "Hung thủ không muốn giết Cao công công mà là muốn lợi dụng Cao công công để chứng minh chứng cứ ngoại phạm."
"Chứng cứ ngoại phạm?" Bùi Đàm quan sát Cao công công đã say khướt rồi lại nhìn Lý công công vừa tỉnh lại nhưng vẫn còn mơ màng: "Vậy thì chỉ có Lý công công thôi, lẽ nào thật sự là Lý công công?"
"Trần Cẩn Phong, ngài luôn tự nhận bản thân thông minh nhưng chỉ là ngộ nhận mà thôi, nô tài vừa mới uống rượu với Cao công công, sao ngài dám khẳng định nô tài là thích khách, từ đầu đến cuối nô tài chưa từng bước qua cánh cửa này." Lý công công mở to mắt, khuôn mặt đầy vẻ bất mãn.
"Lý công công, nếu như ngươi vừa mới tỉnh lại thì sao lại biết ngoài kia xảy ra chuyện?" Trần Cẩn Phong nhìn Lý công công bằng ánh mắt sắc lẹm khiến Lý công công á khẩu.
"Chuyện..
chuyện này, là nô tài đoán thôi, nhiều người đến đây như này chẳng lẽ không xảy ra chuyện gì sao?" Lý công công bực tức đáp.
"Được thôi, cứ coi như ngươi ngụy biện được đi." Trần Cẩn Phong nhìn Lý công công như thể đang xem một màn kịch, ánh mắt chàng dường như có thể