Vụ án tại quán trọ Bằng Lai đã làm ảnh hưởng đến lộ trình của Trần Cẩn Phong.
Khi họ rời khỏi huyện thành thì đã gần giữa trưa, trông thấy mặt trời đã lên đỉnh đầu, mấy người họ quyết định dừng chân nghỉ ngơi uống nước tại một quán trà ven đường.
Đây là một quán trà lộ thiên, chủ quán là một đôi vợ chồng đã ở tuổi bảy mươi.
Quán trà không lớn lắm, chỉ có thể xếp khoảng bốn năm chiếc bàn.
Lúc mấy người đến trong quán không có khách, ông chủ khập khiễng bước tới, ông dùng bàn tay gầy guộc tựa cây gỗ khô cầm chiếc khăn vải sạch sẽ lau qua mặt bàn, trên mặt nở nụ cười tươi rói.
"Xin hỏi cụ đây là nơi nào ạ?" Trần Cẩn Phong hỏi ông.
Ông cụ cười đáp: "Đây là ranh giới giữa huyện Hoài Cốc và huyện Dương Khúc, đi tiếp sẽ tới huyện Hoài Cốc.
Quan khách muốn tới huyện Hoài Cốc sao?"
Trần Cẩn Phong chỉ cười mà không trả lời ông cụ.
Ông cụ lau bàn xong bèn đứng thẳng người dậy gọi bà cụ: "Bà ơi, trà đã pha xong chưa?"
"Được rồi được rồi đây." Bà cụ một tay cầm tách trà, tay kia cầm ấm trà bước tới.
Nhưng không may bà cụ bị vướng chân nên ngã nhào, cốc chén trên tay cũng rơi xuống đất.
"Bà xem bà xem, đã bảo bao nhiêu lần là đừng cầm một lúc nhiều đồ như thế, bà cứ không nghe tôi cơ, giờ thì biết mặt rồi, bà ngã có đau không?" Ông cụ vội vàng đi tới chỗ bà cụ, đưa tay đỡ bà dậy.
Ông chẳng quan tâm đến ấm chén bị vỡ dưới đất mà chỉ chuyên tâm giúp bà cụ phủi bụi đất trên người và quan sát xem bà có bị thương ở đâu không, tựa như đang thương xót cho một báu vật quý giá.
Bốn người Trần Cẩn Phong vốn định ra đỡ bà cụ nhưng khi được chứng kiến khung cảnh nồng ấm giữa hai người, cả bốn đều ngây người nhìn.
"Già cả rồi, tay chân cũng vô dụng, lại còn làm ảnh hưởng đến ông lão, quan khách đừng chê cười." Bà cụ mỉm cười với nhóm ng Trần Cẩn Phong tỏ ý xin lỗi.
Trần Cẩn Phong cười đáp: "Cụ ơi, con cháu của hai cụ đâu ạ?"
"Thôi đừng nhắc tới nữa." Cụ ông tiếp lời: "Mấy năm trước Đột Quyết xâm phạm nên bị bắt đi tòng quân đến nay vẫn chẳng có tin tức, có lẽ chúng tôi cũng chẳng còn hi vọng gì nữa rồi."
Nghe đến đây Tiểu Đào chợt nhớ tới ca ca mình, bất giác tâm trạng liền chùng xuống, không biết bây giờ huynh ấy thế nào rồi, còn sống hay đã hi sinh.
Trần Cẩn Phong liếc nhìn Tiểu Đào, thấy hai mắt nàng đã ướt lệ, biết câu nói này khiến nàng xúc động nên đã thay đổi chủ đề.
"Cụ ơi, cụ ở đây được bao lâu rồi ạ?" Trần Cẩn Phong hỏi.
"Hầy, tôi sống ở đây từ bé, chớp mắt mà cũng gần bảy mươi năm rồi.
Đời người mới ngắn làm sao!" Ông cụ còn đang cảm khái, bà cụ đã đi chuẩn bị bộ đồ trà mới ra trước mặt Trần Cẩn Phong: "Ngày nào ông ấy cũng cảm thán, không biết bao giờ mới hết đây.
Từ ngày tôi với ông ấy kết duyên phu thê, chưa một ngày nào tôi không nghe ông ấy than thở, mấy chục năm rồi mà cũng không biết chán!"
Ông cụ nghe vậy thì bất bình nói: "Lời tôi nói là lời từ trong lòng, lời từ trong lòng bà có hiểu không, bà không hiểu thì đừng có nói mò!"
Bà cụ vẫn giữ nguyên nụ cười, chỉ thốt ra hai chữ: "Thích không?"
Thấy vậy ông cụ lại mềm giọng: "Không dám không dám, cho tôi ít thể diện đi, quan khách vẫn còn đang ở đây mà." Nói đoạn ông cụ lặng lẽ trốn vào trong nhà.
Thấy cụ ông và cụ bà trêu đùa nhau, bốn người Trần Cẩn Phong đều cố gắng nhịn cười.
Bà cụ nhìn thấy ông cụ đã ngoan ngoãn vào nhà, quay đầu cười với