Ông ta vừa nói xong, hai nam tử cao lớn như được lên dây cót, bọn chúng xông tới lôi tách Tiểu Đào khỏi Trần Cẩn Phong.
Tiểu Đào kêu lên thảm thiết, tiếng khóc nghẹn ngào, nàng ra sức nắm chặt áo Trần Cẩn Phong.
Nhưng hai gã nam tử đó đâu quan tâm, nhiệm vụ của chúng là bắt Tiểu Đào đi, mặc cho nàng có khóc lóc tội nghiệp, mặc cho Trần Cẩn Phong cố gắng không buông tay nàng, chúng chẳng quan tâm đến việc một Trạng nguyên gia đang liều mình bảo vệ cô nương ấy.
Một thư sinh nho nhã yếu ớt như Trần Cẩn Phong đâu phải đối thủ của hai kẻ cường tráng lực lưỡng kia, sức chàng đấu với chúng không khác gì lấy trứng chọi đá.
Sau một hồi vật lộn, chàng bị một trong hai tên quật ngã.
Tiếng lồng sắt bị đóng lại vang lên, Trần Cẩn Phong nhoài người về phía trước, chàng nắm chặt song sắt, hai hàng lệ không ngừng tuôn rơi.
Tiểu Đào à, tại sao số phận chúng ta lại thành ra thế này.
Là chính ta đã hại muội ấy, hại cả đời muội ấy, giá như lúc đầu ta không đưa muội ấy đi cùng, giá như bản thân ta đề phòng cẩn thận hơn một chút, giá như ta không nhận lời mời của Ngô huyện lệnh thì những chuyện bây giờ đã không xảy ra.
Nhưng trên đời làm gì có nhiều "giá như" đến vậy, bây giờ có hối hận cũng đâu làm được gì nữa, Tiểu Đào bị bắt đi mà bản thân chỉ có thể giương mắt nhìn.
Ông trời ơi, tại sao ông lại đối xử với ta như thế này.
Trần Cẩn Phong ngửa mặt lên trời, tiếng cười của chàng chất chứa bao đau khổ bi thương: "Ông trời ơi, tại sao ông là ông trời mà lại không phân biệt được thiện ác tốt xấu, sao không định đoạt được phải trái đúng sai, để người tốt phải nếm đủ đau thương, để kẻ xấu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Xin ông hãy mở to mắt nhìn, xin đừng để Tiểu Đào phải chịu thêm thương tổn, Trần Cẩn Phong ta cầu xin ông, cầu xin ông hãy mở mắt nhìn kĩ nhứng tội nghiệt mà Ngô huyện lệnh đã làm mà sao hắn vẫn chưa phải chịu quả báo.
Chỉ cần ông trời mở to mắt nhìn, chỉ cần ông trời đối đãi bình đẳng với mọi chúng sinh, ta nguyện ăn chay niệm phật, nguyện thanh tâm tu luyện nơi miếu chùa, nguyện cầu phúc cho ông cả đời." Nói đoạn Trần Cẩn Phong quỳ dưới đất, chàng cúi đầu lạy thật thấp, nước mắt và những nhánh cỏ mốc đen dưới nền khiến gương mặt tuấn mĩ của chàng dính đầy bụi bẩn.
"Rầm." Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa phòng giam bị đá tung, hai tốp nam tử lực lưỡng mặc áo ngắn tay dồn dập tiến vào trong, sau đó họ tự động đứng xếp thành hai hàng.
Trần Cẩn Phong từ từ ngẩng đầu dậy, chứng kiến hành động chuyển biến bất ngờ ấy, chàng mơ hồ không hiểu Ngô huyện lệnh có ý đồ gì.
Khi hai hàng người đã đứng nghiêm trang, trước cửa xuất hiện một bóng người, y phục trắng tinh, trên tóc cài một viên trân châu sáng lấp lánh, dung mạo anh tuấn khôi ngô, ánh mắt sáng ngời nhanh nhạy.
Là cô ấy ư? Trần Cẩn Phong cố gắng đứng dậy, tiểu ma nữ chạy như bay xuống, xông tới bên cạnh chiếc lồng sắt.
Đây..
đây là gương mặt của người cô ta yêu sao, chỉ mấy ngày không gặp đã bị hành hạ đến mức độ này, nào còn giống một con người nữa.
"Người đâu, mau mở cái lồng này ra, nhanh lên." Khi tiểu ma nữ ra lệnh, ánh mắt chưa từng rời khỏi Trần Cẩn Phong, thì ra cảm giác đau lòng là thế này sao.
Khoảnh khắc cánh cửa lồng sắt được mở, Trần Cẩn Phong đứng đơ như tượng, chàng không ngờ trước đây người chàng luôn muốn trốn tránh nay lại trở thành ân nhân cứu mạng của chàng.
Chàng nắm chặt hai bàn tay đang run rẩy, cúi người hành lễ với tiểu ma nữ, giọng nói mang đầy sự cảm kích: "Ơn cứu mạng hôm nay của cô nương