Trương Liên Chi thấy thái độ Trần Cẩn Phong như vậy liền có ý tốt khuyên bảo chàng: "Đệ cũng biết từ sau khi Võ hoàng băng hà, Hoàng thượng bây giờ không khác gì con rối trong tay Vi Hoàng hậu, Vi Hoàng hậu một tay che trời, đã nói là làm, đoạt lấy thiên hạ này chỉ là chuyện một sớm một chiều mà thôi.
Mà ả nữ nhân đó cũng có ý định như vậy, thế thì sao chúng ta không thuận theo thế sự, phò tá Vi Hoàng hậu.
Đến lúc ấy sướng hay khổ không phải do đệ chọn hay sao?"
"Trương huynh, ta thật không ngờ huynh lại là người thế này.
Thiên hạ này vốn là của họ Lý, việc Võ hoàng kế vị đã là trái với ý trời, rồi cuối cùng cũng phải chịu kết cục thế này.
Đương kim Hoàng thượng giành lại ngôi báu cũng là thuận theo ý trời, chúng ta sao có thể làm trái thiên mệnh đây." Nói đoạn Trần Cẩn Phong đứng quay lưng lại với Trương Liên Chi.
Trương Liên Chi cười đáp: "Đệ thật là, thế nào là thuận theo ý trời? Thế nào là ý trời, sao mà đệ biết Võ hoàng kế vị là trái với ý ông trời.
Đời người.."
"Trương huynh." Trần Cẩn Phong ngắt lời Trương Liên Chi.
"Nể tình bằng hữu của chúng ta, câu chuyện này nên dừng lại ở đây thôi.
Nếu huynh không còn việc gì khác xin mời về cho."
Trương Liên Chi chỉ cười, anh ta bước đến trước mặt Trần Cẩn Phong, nói: "Nói sao nhỉ, chỉ có thể nói đệ là một người có trí tuệ, nhưng không phải người thông minh." Nói xong anh ta kéo Trần Cẩn Phong quay lại bàn.
"Này, kể sao đệ lại bị bắt vào đây đi."
"Hầy, Hoàng thượng là thiên tử mà nói lời chẳng giữ lời.
Trước khi quay lại Bính Châu, ngài đã hứa sẽ hủy bỏ hôn ước của ta và An Ninh công chúa, nhưng khi quay lại đây ngài lại nhắc lại chuyện cũ, ép ta phải cưới công chúa làm vợ.
Trong lòng ta cực kì không muốn, phản kháng nên bị nhốt ở trong này." Dứt lời, gương mặt Trần Cẩn Phong lộ vẻ chán nản.
"Được làm phò mã là ước mơ của bao người, duy chỉ có đệ là tránh né.
Với cả dung mạo An Ninh công chúa xinh đẹp như hoa, chẳng lẽ lại không xứng với một Trạng nguyên lang nhỏ bé như đệ sao?" Trương Liên Chi bật cười.
Trần Cẩn Phong thở dài rồi lại nói: "Liên Chi, huynh cũng biết ý ta không phải như vậy, ta đã có người trong lòng rồi, không thể thành thân với công chúa được."
"Ồ, tiểu thư nhà nào có phúc thế?"
"Là một người bạn thưở nhỏ, không biết bây giờ muội ấy đang nơi đâu."
Trương Liên Chi nhận thấy sự bất lực trên gương mặt Trần Cẩn Phong, anh lắc đầu khuyên nhủ: "Nếu đã không tìm thấy hà cớ gì phải cố chấp chờ đợi.
Biết đâu bây giờ cô ấy cũng đã thành gia lập thất, sinh một đàn con thơ rồi."
Lời này chạm vào nỗi đau của Trần Cẩn Phong.
Có thể Nhã Lâm muội muội đã gả cho ai thật rồi, thế thì chàng phải làm sao đây, chẳng lẽ chấp nhận lấy một người con gái mà mình không yêu sao.
Nghĩ tới đây, chàng chợt nhớ lại lời mình thề với ông trời khi ở trong ngục giam huyện Hoài Cốc - Chỉ cần ông trời mở to mắt nhìn, chỉ cần ông trời đối đãi bình đẳng với mọi chúng sinh, ta nguyện ăn chay niệm phật, nguyện thanh tâm tu luyện nơi miếu chùa, nguyện cầu phúc cho ông cả đời.
Chàng gượng cười, thu lại suy nghĩ ấy.
Có thể Nhã Lâm muội muội vẫn chưa gả cho ai đâu.
"Cẩn Phong này, ta nói lời này hơi khó nghe, nhưng cứ cho là người bạn đó của đệ chưa lấy ai, nhưng mà so với công chúa thì đúng là một trời một vực, cho người ta chọn thì ai cũng sẽ chọn công chúa thôi." Trương Liên Chi nói.
"Nhưng ta không phải người ta, ta sẽ chỉ chọn người ta yêu chứ không phải là cái danh hão." Sự kiên quyết của Trần Cẩn Phong khiến Trương Liên Chi cảm thấy đau đầu, thật đúng là một kẻ không biết tốt xấu.
"Nghe ta khuyên đi, đợi đến khi đệ già rồi, nghĩ lại những chuyện hồi trẻ chắc chắn sẽ hối hận quyết định ngày hôm nay."
"Nếu thật sự cưới công chúa thì chẳng cần đến già mới thấy hối hận đâu." Nói đến đây Trần Cẩn Phong đã cảm thấy bức bối muốn dừng chủ đề này lại.
Biết những lời mình nói ra không thể làm tên ngốc này hồi tâm chuyển ý, Trương Liên Chi chỉ đành bất lực vỗ vai Trần Cẩn