Đan Phụng môn
"Hoàng thượng giá đáo, Hoàng hậu nương nương giá đáo." Tiếng hô vừa dứt, bậc cửu ngũ chí tôn ngồi trên chiếc kiệu đỉnh vàng đã xuất hiện ngay bên cạnh "màn kịch hay".
"Khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương." Tất cả những người có mặt cùng quỳ xuống.
"Có chuyện gì đây?" Vi Hoàng hậu tươi cười nhìn về phía gương mặt tuấn tú của Lý Long Cơ.
Trong đêm tối, gương mặt của anh ta ẩn hiện nửa sáng nửa tối dưới ánh đuốc trông lại càng xuất chúng.
"Thần có việc gấp cần phải xuất cung nhưng tên này lại không chịu hiểu lí lẽ." Có vẻ Lý Long Cơ đã bình tĩnh hơn.
"Việc gấp gì? Gấp muốn đưa Trần Cẩn Phong xuất cung à?" Âm thanh không lớn nhưng lời nói của Vi Hoàng hậu cũng đủ khiến ai nấy phải giật mình.
"Nương nương, chuyện này xin người đừng nói bừa." Lý Long Cơ hơi chau mày, giọng nói hoàn toàn vô cảm.
"Không nói bừa được." Vi Hoàng hậu nhẹ nhàng bước tới bên Lý Long Cơ.
"Chỉ là phỏng đoán thôi, mong Quận vương không phiền." Nụ cười vẫn đọng trên môi Vi Hoàng hậu, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, bà nói bằng giọng ôn hòa.
"Nếu đã chỉ là phỏng đoán, thần xin phép cáo lui." Nói đoạn Lý Long Cơ quay người định trở lại kiệu.
Cùng lúc này, bên ngoài cổng cung truyền tới tiếng báo: "Thái Bình công chúa giá đáo."
Một tiếng động lớn vang lên, cánh cổng lớn màu đỏ son chậm chạp mở ra, một chiếc kiệu vô cùng hoa lệ được khiêng vào.
"Đang có chuyện gì thế này?" Một nữ tử hơi đậm người, trán rộng cằm vuông, vô cùng điềm đạm nho nhã bước xuống kiệu.
Chiếc kiệu được khiêng sang một bên.
Sau khi bái kiến Hoàng thượng, Thái Bình công chúa không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mặt.
"Thái Bình, không phải muội nói cơ thể không khỏe sao, sao muội lại tới đây?" Hoàng thượng mỉm cười hỏi.
"Đa tạ hoàng huynh quan tâm, ban nãy muội đã cảm thấy đỡ hơn nên muốn tới góp vui cùng Khỏa Nhi." Thái Bình công chúa cũng cười đáp lại.
"Để công chúa cười chê rồi." Vi Hoàng hậu liếc nhìn Thái Bình công chúa một cái rồi nói tiếp: "Không biết công chúa có nghe được tin tức gì không?"
"Tin tức?" Thái Bình công chúa lạnh lùng đáp: "Không biết Hoàng hậu có ý gì?"
"Hoàng hậu, Thái Bình vừa ở bên ngoài cung tới, sao có tin gì truyền ra được, không được nói như thế." Cách Hoàng thượng bênh vực khiến Vi Hoàng hậu cảm thấy không hài lòng nhưng cũng không kiếm được cớ để vặn vẹo.
"Là thế này, phò mã mất tích rồi, trẫm đã sai người canh các cổng ra để đề phòng hắn xuất cung." Hoàng thượng giải thích với Thái Bình công chúa.
"Ra là thế." Thái Bình công chúa gật gù: "Nhưng sao ở đây lại hỗn loạn thế, đã bắt được phò mã rồi sao?"
"Cô cô, chất nhi có việc gấp cần xuất cung nhưng bị giữ lại." Lý Long Cơ cũng giãi bày với Thái Bình công chúa: "Nhưng mà cô xem cháu có giống Trần Cẩn Phong không?" Nói xong anh ta còn cố ý đảo mắt về phía Vi Hoàng hậu.
"Hừ, ngươi nhìn không giống nhưng không dám chắc thị vệ của ngươi thì thế nào." Vi Hoàng hậu châm chọc.
"Nếu thế thì kiểm tra là được thôi." Thái Bình công chúa lãnh đạm nói.
Sau khi kiểm tra kĩ lưỡng một lượt nhưng vẫn không thấy bóng dáng Trần Cẩn Phong, Vi Hoàng hậu có vẻ bực dọc: "Sao lại như này được."
"Sao lại không thể như thế này?" Thái Bình công chúa tiếp lời: "Hoàng chất có việc thì cứ đi trước đi thôi."
"Vâng thưa cô cô." Lý Long Cơ nói xong liền quay trở lại kiệu.
"Khoan đã." Đột nhiên Vi Hoàng hậu cất tiếng rồi đi tới cạnh kiệu Lý Long Cơ, vén rèm ra nhìn vào trong.
"Không chắc trong này có ám các hay không mà." Ngữ điệu nhẹ nhàng hiền hòa nhưng lại khiến người nghe toát mồ hôi lạnh.
Nhất thời không ai nói gì khiến Vi Hoàng hậu cảm thấy bản thân đã đoán đúng, bèn hạ lệnh không chần chừ: "Dỡ cái kiệu này ra."
Lệnh vừa được hạ, hai người đi theo Vi Hoàng hậu đã xông tới chiếc kiệu đen đỉnh bạc của Lý Long Cơ.
"Tuyệt đối không được." Lý Long Cơ chạy tới chắn trước mặt hai người dỡ kiệu.
"Nương nương dỡ kiệu thì thần di chuyển kiểu gì?"
"Hoàng chất, cháu giấu Trần Cẩn Phong trong kiệu thật sao?" Thái Bình công chúa nói.
"Bẩm cô cô, sao cháu có thể làm chuyện như thế được ạ." Lý Long Cơ vội chối.
"Cháu không làm thì cứ để mọi người kiểm tra đi, chẳng lẽ cháu đang giấu cái gì sao?" Thái độ của Thái Bình công chúa như thể đang hăm dọa.
"Công chúa