Ngôi miếu nằm trên một gò đất cao, cổng miếu quay mặt về hướng nam, cách ngôi miếu một quãng dài khoảng ba mươi trượng có một ngã rẽ, kế bên là sườn dốc hướng về phía bắc.
"Hoàng Tứ, hôm đó lúc các ngươi gặp Phàn Tam Nhi là ở chỗ nào?" Lý Kính Dư cất tiếng hỏi.
Hoàng Tứ ngẫm nghĩ một lúc, sau đó chỉ tay về phía vị trí cách cổng miếu khoảng ba mươi trượng đó, nói: "Chắc là chỗ này ạ."
Lý Kính Dư cẩn thận quan sát địa hình rồi gật đầu.
* * *
Sảnh sau phủ nha.
Trần Cẩn Phong vừa xoa xoa chòm râu giả vừa đi đi lại lại trong phòng.
Bên cạnh chàng, Lý Kính Dư, Võ Dương và Tiểu Thiến đều ngây người ra như phỗng mà nhìn theo chuyển động của chàng.
"Được rồi được rồi." Lý Kính Dư phá vỡ bầu im lặng: "Có tìm được manh mối gì không?"
Trần Cẩn Phong đứng lại hỏi: "Huynh tìm thấy gì rồi sao?"
"Sau khi ta khám nghiệm thì có thể khẳng định chắc chắn ông lão không tự sát." Lý Kính Dư nói chắc nịch.
"Tại sao lại như thế?" Trần Cẩn Phong đặt câu hỏi.
"Trên người ông lão toàn là những vết thương dài, tương ứng với dấu vết để lại trên cây gậy gỗ mà ông ấy cầm trong tay, chúng ta có thể xác định được hung khí gây án chính là cây gậy gỗ đó.
Vết thương chí mạng là một vết thương kéo dài từ sau gáy tới vai hướng từ trái qua phải.
Người bình thường muốn tự tạo ra hình dạng vết thương như thế e là không làm được đâu."
"Cũng chưa chắc mà." Võ Dương nghe thấy Lý Kính Dư nói vậy liền dùng tay để minh họa: "Nếu như ông ấy cầm gậy bằng tay trái rồi đánh mạnh vào sau gáy mình thì có thể tạo ra được vết thương như thế."
Lý Kính Dư cười đáp: "Mấu chốt vấn đề là ông ấy lại cầm gậy bằng tay phải."
Trần Cẩn Phong nói tiếp: "Kính Dư nói đúng đấy, đây là một vụ bị ám sát.
Chỉ có điều lí do hung thủ phải dồn ông ấy vào chỗ chết vẫn còn là một ẩn số."
"Đúng vậy." Lý Kính Dư lại nói: "Nạn nhân không tranh giành với ai, trên người lại không một cắc bạc, chẳng có lí do gì để giết ông ấy cả."
"Chuyện gì cũng có nguyên nhân và kết quả thôi." Biểu cảm trên mặt Trần Cẩn Phong trở nên nghiêm nghị: "Ta cảm thấy chúng ta cần phải cân nhắc kĩ lại những lời Phàn Tam Nhi và Hoàng Tứ khai trên công đường sáng nay." Nói rồi chàng lại bắt đầu di chuyển bước chân: "Hoàng Tứ nói lần cuối cùng mình nhìn thấy Phàn Nghiêm là vào buổi sáng, và còn nói rằng Mười người nhóm thảo dân đi ra khỏi ngôi miếu chưa được bao xa thì Phàn Tam Nhi đang thở hồng hộc chạy tới từ phía đối diện.
Mọi người chào hỏi nhau một chút, Phàn Tam Nhi liền vội vàng chạy về miếu để xem cha mình.
Chúng thảo dân đi được một đoạn thì nghe được tiếng hét lớn của cậu ấy, mọi người đều cảm thấy xảy ra chuyện rồi nên chạy về.
Vừa vào trong thì thấy ông lão đã nằm chết trên nệm cỏ, người với mặt thì đầy thương tích."
"Đúng ạ, lời khai đó có vấn đề gì sao ạ?" Tiểu Thiến thắc mắc.
"Chẳng lẽ lại không có vấn đề gì sao?" Trần Cẩn Phong quay người nhìn Tiểu Thiến, trong mắt chàng tràn ngập mong chờ.
"Dạ." Tiểu Thiến suy nghĩ một hồi rồi trả lời: "Nô tì cảm thấy vụ án có lẽ đã xảy ra như này.
Sau khi nhóm mười người Hoàng Tứ rời đi thì gặp Phàn Tam Nhi, lúc này Phàn Nghiêm vẫn còn sống.
Sau khi Phàn Tam Nhi quay lại ngôi miếu thì xảy ra mâu thuẫn với Phàn Nghiêm nên trong cơn tức giận đã ngộ sát Phàn Nghiêm.
Nhìn thấy bản thân lỡ tay đánh chết cha mình nên Phàn Tam Nhi sợ hãi kêu lên, đúng lúc ấy nhóm Hoàng Tứ nghe thấy tiếng hét nên quay trở lại ngôi miếu và phát hiện Phàn Nghiêm đã chết."
Trần Cẩn Phong không nói gì mà chỉ nhìn Tiểu Thiến chằm chằm khiến Tiểu Thiến nổi da gà, không biết bản thân có lỡ lời nói sai gì không.
Một lúc lâu sau chàng mới hoàn hồn lại.
Hóa ra nữ tử trong thiên hạ không phải ai cũng giống Tiểu Đào, hóa ra không phải nha hoàn nào cũng có thể hiểu được tâm tư của chủ tử.
Dường như bên tai chàng lại phảng phất giọng nói ngọt ngào, tiếng gọi "Phong thiếu gia" động lòng người thuở nào.
"Trương công tử, nô tì nói..
không đúng ạ?" Tiểu Thiến dè dặt hỏi.
"Tiểu Thiến này, khoảng thời gian giữa lúc nhóm mười người Hoàng Tứ gặp Phàn Tam Nhi đến khi Phàn Tam Nhi quay lại miếu và hét lên kéo dài khoảng bao lâu?" Trần Cẩn Phong hỏi ngược lại.
"Chuyện này, chuyện này, chắc là bằng thời gian một nén hương cháy ạ, hoặc là hoặc cũng có thể là nửa canh giờ.
Không đúng không đúng, cái này nô tì làm sao biết được