Trần Cẩn Phong khẽ cười, chàng nói: "Ta không phải là người ham vinh hoa phú quý, hôm đó nghe huynh khuyên như vậy, ta đã biết hai người chúng ta không chung đường rồi.
Bây giờ Kính Dư liều chết giữ ta lại đây, ta vô cùng cảm kích ân tình của huynh ấy.
Nếu như huynh vẫn còn coi ta là huynh đệ, xin huynh hãy mãi quên chuyện ta đang ở đây đi, ta cũng sẽ cảm kích rất nhiều."
Trương Liên Chi hơi cúi đầu, biểu cảm có phần hụt hẫng, một lúc sau, anh khẽ khàng đáp lại hai tiếng: "Chắc chắn."
"Đương nhiên phải chắc chắn rồi." Lý Kính Dư nhìn thái độ của hai người như thế thì cũng đoán ra được phần nào: "Liên Chi chắc chắn sẽ giữ kín chuyện này, ta tin huynh ấy.
Được rồi, hiếm có dịp nào ba người chúng ta được tụ tập với nhau, đi trò chuyện một chút về tình hình gần đây của mọi người, thế nào?" Nói xong, anh đặt tay lên vai Trần Cẩn Phong, gọi Trương Liên Chi cùng đi về phía quán rượu Thiên Hương.
* * *
Quán rượu Thiên Hương
Gió khẽ thổi ngoài cửa sổ làm mặt hồ gợn sóng.
Mặc dù cùng đến quán rượu Thiên Hương nhưng chỉ có tiếng nói chuyện của hai người, Trần Cẩn Phong vẫn luôn quay mặt ra ngoài cửa sổ, thưởng thức cảnh sắc bên hồ.
"Trong lòng đệ vẫn còn khúc mắc với ta." Trương Liên Chi thờ dài, chán nản nói.
Trần Cẩn Phong quay mặt lại, giơ ly rượu về phía hai người rồi một hơi uống cạn.
Lý Kính Dư lắc đầu, anh cũng cầm ly rượu lên: "Liên Chi, sau khi Cẩn Phong đi, trong triều có xảy ra chuyện gì không?"
Trương Liên Chi liếc nhìn Trần Cẩn Phong đang cắm đầu cắm cổ uống rượu, rồi tầm mắt anh lại đặt lên người Lý Kính Dư: "Hôm ấy sau khi không thấy Cẩn Phong đâu, trong cung hỗn loạn, Hoàng thượng Hoàng hậu ra lệnh có phải đào sâu ba tấc đất cũng phải tìm được đệ ấy.
Sau đó còn cử hai đội binh mã, một đội canh gác ở cổng thành, những người ra vào thành đều bị kiểm tra, một đội thì phụ trách lục soát tứ phía trong cung.
Bên trên thì các công chúa và Vương gia, bên dưới thì cung nữ thái giám không có một ai được yên ổn.
Ai mà ngờ lục tung một lượt vẫn không tìm được nổi một sợi tóc của đệ ấy.
Mấy ngày sau thì cũng không thấy bóng dáng An Lạc công chúa đâu, nghe thị vệ gác cổng thành nói cô ấy lén xuất cung.
Khoảng tầm hai tháng trôi qua, đột nhiên An Lạc công chúa lại hồi cung, nhưng hoàn toàn không còn dáng điệu của ngày trước nữa."
"Cẩn Phong, xem ra chuyện huynh bỏ trốn có ảnh hưởng rất lớn đến An Lạc công chúa nhỉ." Lý Kính Dư huých huých Trần Cẩn Phong.
"Không phải như thế." Trương Liên Chi lắc đầu: "Lúc đi công chúa vẫn còn bình thường, nhưng mà lúc về có người phát hiện cô ấy mập lên, bụng cũng to hẳn hơn so với hồi trước.
Sau đó trong cung có tin đồn công chúa đang mang thai."
"Cái gì?" Lý Kính Dư kinh ngạc: "Sao lại thế được?" Nói đoạn anh quay sang nhìn Trần Cẩn Phong.
Mặc dù đang vùi đầu vào rượu, Trần Cẩn Phong vẫn nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.
Lúc này, chàng đặt ly rượu trên tay xuống, sửng sốt nhìn Trương Liên Chi.
Trương Liên Chi mỉm cười, nói tiếp: "Mấy bữa sau, Hoàng thượng ban hôn công chúa cho Võ Diên Tú, ta nghĩ bây giờ chắc họ thành hôn rồi."
Lý Kính Dư kinh ngạc há hốc miệng, một lúc lâu sau vẫn chưa khép lại được.
Trần Cẩn Phong bên cạnh im lặng không nói gì, chỉ có ly rượu của chàng được đổ đầy liên tục.
Trương Liên Chi hít một hơi thật sâu, khuyên nhủ: "Cẩn Phong, như này cũng tốt, bây giờ đệ không phải lo về An Lạc công chúa nữa."
"Đã lựa chọn thoát ra ngoài, đương nhiên ta cũng mong có kết quả thế này." Trần Cẩn Phong nâng ly rượu lên, cạnh tay chàng tì vào bàn, đung đưa ly rượu trong tay.
Trương Liên Chi hơi cúi đầu, kể tiếp: "An Lạc công chúa thì lo ổn thỏa rồi, nhưng trong triều lại có chuyện lớn."
"Chuyện lớn gì?" Lý Kính Dư tò mò hỏi.
"Hoàng thượng sai Vi Ôn đến bên cương tấn công Mặc Xuyết, nhưng đêm trước ngày tìm thấy Mặc Xuyết bỗng nhiên quân doanh bốc cháy, một lượng lớn lương thảo bị đốt thành tro, mấy vạn ngự lâm quân bị mắc kẹt bên trong, sống chết không rõ."
Ba người không nói gì nữa.
Trong quán rượu Thiên Hương chỉ còn tiếng đàn du dương không