Bữa cơm, quy củ, hòa thuận.
Lòng của Tiểu Ngư nặng nề nhưng cũng không biểu hiện lên mặt, khi Giang Phàm gắp thức ăn cho cô thì vẫn khách khí nói cảm ơn, nói Anh Giag là người tốt.
Mặc dù quay đầu lại thì không giải thích được tại sao lại thờ ơ, lạnh nhạt và không vui mừng.
Nhan Duy An vẫn cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng lại nhướn lông mày muốn nhìn kỹ Nam Cung Thấu, còn cẩn thận đẩy đẩy mắt kính, đem trăm vạn vôn lực quan sát chuyển đến người Tiểu Ngư, nhìn cả người Nhan tiểu thư toàn là cảm xúc bất an, sợ mình lộ ra cái gì bị em gái hiểu lầm.
Bữa cơm ăn được một nửa thì Thấu thiếu gia nhận được một cuộc điện thoại, nói vài ba câu rồi đi trước.
Kết thúc bữa ăn, bố Giang có chút say, ông ấy phân phó Giang Phàm đưa mấy vị lãnh đạo về, Giang Phàm cũng không tiện từ chối đành không còn cách nào khác nói xin lỗi với Tiểu Ngư, sau đó lái xe đi với các bác tài xế, đưa mấy vị lãnh đạo về.
Tiểu Ngư không muốn làm phiền người khác, cũng không ở lại Trạch gia ngây ngốc, rất hiểu chuyện tạm biệt Giang phu nhân, không đợ Giang phàm trở về mà về trước, ra khỏi Giang gia liền gọi taxi chở Duy An về trường còn mình chạt đến trạm xe buýt đợi xe.
Biệt thự của nhà Giang Phàm ở vùng ngoại thành, không có nhiều chuyến xe bus, cho nên vào lúc này, đã qua 20 vẫn không có động tĩnh gì.
Ngay lúc đang nóng nảy, Tiểu Ngư nhìn thấy ở xa xa có chiếc xe thể thao chạy đến.
Tốc độ rất nhanh, gần như nháy mắt đã dừng trước mặt cô.
Tiểu Ngư đã nhìn thấy xe này trong tạp chí, Lam¬borgh¬ini Her¬mes, giá mấy tỷ, xe có giới hạn.
Nghĩa là lái được