Tiểu Ngư thấy anh ta vẫn nắm lấy tay mình không có ý buông ra, liền rút tay về, cách xa một chút nói, "Tiên sinh, Thấu thiếu gia đã trở về, bây giờ có lẽ đang ở phòng ngủ, nếu như anh tìm thiếu gia có thể đến phòng đó, tôi còn có việc đi trước.
""Không cần, tôi chỉ là đói bụng, đi ngang qua nên ghé ăn bữa cơm!"Hạ Lãng cũng không thèm để ý, chỉ nhún nhún vai, căn bản không theo lời dẫn dắt của Tiểu Ngư, liền di đến phòng khách, thuận tiện phân phó Tiểu Ngư, "Tiểu Ngư, đến đây, làm bữa cơm cho gia, để gia nếm thử xem tài nấu nướng của cô.
"Tiểu Ngư vẫn không nhúc nhích.
Cô chỉ là đứng ở phía sau, khóe miệng mím lại.
Cái tên đàn ông họ Hạ này, nếu nhớ không lầm thì bọn họ mới gặp mặt lần đâì?Có thể đừng tự nhiên như vậy được không?! Chú AN vẫn chưa ngủ.
Nhan Tiểu Ngư và Hạ Lãng cùng nhau vào cửa, Hạ Lãng liền bước nhanh hai bước, ôm lấy An chào hỏi, "Chú An a, đã lâu không gặp!"An chợt thấy Hạ Lãng, nghe thấy anh ta chào hỏi, mặt có chút kinh ngạc, thật lâu mới đẩy Hạ Lãng ra, cười nói, "Hóa ra là Lãng Lãng thiếu! ""Chú An a, gọi cháu là Lãng Lãng như khi còn bé là được rồi, mặc dù cháu phong lưu phóng khoáng người gặp người thích nhưng đừng giống như người qua đườnng gọi Hạ tiên sinh, Hạ thiếu gia là được!" Hạ Lãng vội vàng lên tiếng, vừa nói vừa ngồi lên sô pha.
Chú An nghe nói thì liếc nhìn anh ta