Hôm nay Thấu thiếu gia giống như bận rộn rất nhiều việc, sau khi anh từ bên ngoài trở về thì vẫn nhìn chằm chằm vào mấy tờ kế hoạch để nghiên cứu, chỉ yên tĩnh chống chiếc cằm cong xinh đẹp mà không nói gì.Lúc Tiểu Ngư bưng bữa ăn sáng đi vào, thật ra trong lòng cô rất thấp thỏm, nói đúng hơn là tim đập nhanh điên cuồng.
Cô rất sợ vào thời điểm bình thường như lúc này lại phát sinh loại chuyện như trong phòng tắm tối ngày hôm qua, còn có chuyện không thể tưởng tượng nổi làm lòng cô chấn động như sáng sớm hôm nay nữa.
Cho nên từ lúc bước vào cửa, Tiểu Ngư luôn tỏ ra rất cẩn thận, ngay cả động tác để chén đũa cũng vô cùng nhẹ nhàng, không dám tạo ra bất kỳ tiếng động dư thừa nào.
.
."Hai ngày tới không cần chuẩn bị bữa ăn."Thấu thiếu gia không đưa mắt nhìn cũng biết cô đã làm đến bước nào, lên tiếng phân phó.Đúng lúc Tiểu Ngư đang chuẩn bị mang cái mâm trốn ra ngoài, vừa nghe lời này thì lập tức được được gật đầu, ôm lấy đĩa thức ăn như bay mà xông ra ngoài, khẩn cấp trốn khỏi hiện trường.
Giống như ở chung với anh thêm một giây thì cô sẽ chịu thêm ba phần đau khổ vậy.Thấu thiếu gia liếc nhìn cháo trắng và chút thức ăn ngon miệng kia cũng không có tức giận và không vui, chẳng qua là anh bưng cháo lên nếm thử một miếng, môi mỏng hài lòng vểnh lên.Là người, khi đối mặt với việc tâm tình trong lòng đột nhiên thay đổi thì đều cần thời gian thích ứng.Thế thì, anh sẽ cho con cá này một ít thời gian thích ứng vậy.**********Khi Nhan Tiểu Ngư chạy về phòng mình thì cô mới ý thức được mình có thể có được mấy ngày tự do, trong lòng không khỏi vui vẻ, miệng cũng cong lên.Cô