Theo mong muốn của Nhan tiểu thư, buổi sáng ngày thứ hai trên bàn ăn quả thật xuất hiện bữa ăn sáng gọi bên ngoài lần nữa.Nhưng tương đối bất hạnh là lần này Thấu thiếu gia dùng bữa cùng cô.Mặc dù chẳng qua Thấu thiếu gia chỉ đọc báo, bộ dạng không đếm xỉa đến điểm tâm sáng chút nào.
Nhưng không biết tại sao, Nhan tiểu thư luôn có cảm giác được một ánh mắt quan sát chăm chú từ phía đối diện thỉnh thoảng ném sang bên đây.
Đôi mắt sáng quắc, cái nhìn như mũi tên làm hại cô mỗi khi ăn một miếng lại thấp thỏm mấy giây, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc vui vẻ cũng không dám hoàn toàn thể hiện, một câu cũng không nói được, vô cùng bực bội.Dùng xong bữa ăn, Thấu thiếu gia lau khóe miệng, sau đó bỏ tờ báo xuống, đứng dậy chuẩn bị rời đi, sắc mặt thâm trầm.Chú An thấy suốt bữa ăn hai người đều yên lặng, thiếu gia lại rời đi với dáng vẻ bận rộn bước nhanh về phía trước thì An Ngôn lập tức hòa nhã dễ gần có lòng quan tâm hỏi Tiểu Ngư: "Nhan tiểu thư, bữa sáng hôm nay mùi vị như thế nào, ăn ngon không?"Từ trước đến giờ, Nhan tiểu thư đối với chú An dễ gần luôn là có hỏi sẽ trả lời, không giấu giếm, vì vậy cô liền gật đầu cười xán lạn một cái, nói, "So với mùi vị hôm qua còn ngon hơn, chú An, ngày mai lại gọi thức ăn chỗ này nữa đi."Rốt cuộc sắc mặt thâm trầm của Thiếu gia nào đó vừa đi tới cửa cũng tản đi ba phần.Chú An nhìn bóng lưng của thiếu gia một cái, ha ha cười nói, "Nhan tiểu thư, ngày mai vẫn gọi thức ăn ở chỗ này sao? Chẳng lẽ, cô ăn không ngán à?""Chú An, chú nói cái gì vậy!" Nhan tiểu thư lập tức sửa lại, "Mùi vị này có ăn cả đời cũng sẽ không ngán có được hay không!""Chú An", lúc này Thấu thiếu gia đang đi lên lầu chuẩn bị thay quần áo đột nhiên xoay người chuyển sang dáng vẻ vui mừng, bỏ lại một câu nói: "Tăng lương cho cô ấy.""Được, thiếu gia."Chú An hiểu ý cười một tiếng, thầm nghĩ, lúc này đã rất rõ ràng rồi đó, Nhan tiểu thư.Vậy mà, sau khi Nhan tiểu thư nhìn bóng người hiên ngang của Nam Cung Thấu biến mất ở phòng ngủ thì như có điều suy nghĩ, suy nghĩ hồi lâu cô mới nhỏ giọng nghiêm túc đề nghị: "Chú An, tình trạng vui buồn thất thường này của Nam Cung tiên sinh không phải mới ngày một ngày hai đúng không? Là dạng định kỳ phát tác hay là dạng ẩn giấu lâu dài? Em gái tôi đang học tâm lý học, biết không ít bác sĩ khoa tâm thần, tôi có thể giới thiệu cho Nam Cung tiên sinh đi điều trị thử.
Mặc dù loại bệnh này để truyền ra ngoài thì không tốt nhưng mà nhất định không được xem thường, nếu như đây chỉ mới là triệu chứng ban đầu thì hoàn toàn vẫn có thể hồi phục, không bằng..."Chú An nhìn Nhan tiểu thư đang nói liên tục không ngừng thì trong lòng không khỏi rơi lệ lần nữa——Thiếu gia, xem ra cuộc sống sau này của cậu vừa lận đận lại gập ghềnh rồ[email protected]@@@@Sau khi Tiểu Ngư dọn dẹp bữa sáng xong, liền