Đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời.
Bình Thân vương phi lấy mệnh bảo hộ Chiêu Hòa công chúa được Thái Hậu hoàng đế sủng ái nhất, vốn là công lao thật lớn, hơn nữa nàng ở trong cung Thái Hậu xảy ra chuyện, tuy nói đó là thiên tai mà không phải nhân họa, nhưng trong lòng Thái Hậu, Hoàng Thượng lại băn khoăn, thưởng Cố Vãn Tình rất nhiều vàng bạc châu báu, dược liệu trân quý, Thái Hậu thậm chí còn ẩn ẩn có tâm tư muốn nhận Cố Vãn Tình làm nghĩa nữ.
Chiêu Hòa công chúa biết được Cố Vãn Tình còn sống, lập tức suốt đêm tiến cung.
“Vương phi, có thể bị thương, mau cho ta nhìn một cái!” Chiêu Hòa công chúa nhìn Cố Vãn Tình dựa vào gối mềm ngồi trên giường, mắt nước mắt lưng tròng. Nếu không vì nàng cứu mình, sẽ không bị thương; nếu là nàng không có bị thương, sẽ không ở lại thiên điện tu dưỡng, sẽ không gặp phải hoả hoạn này.
Sắc mặt Cố Vãn Tình tốt lên rất nhiều, mỉm cười nhìn Chiêu Hòa công chúa, nói: “Đa tạ công chúa quan tâm, thân mình nô tì đã khỏe hơn hơn nhiều, công chúa đừng lo.”
Chiêu Hòa công chúa cẩn thận nhìn vẻ mặt đoan trang của Cố Vãn Tình, môi hơi hơi cắn: nàng thật là Uyển Tâm sao?
“Các ngươi đều đi xuống đi, bản cung có chút chuyện muốn nói với Vương phi.” Chiêu Hòa công chúa quay đầu phân phó.
“Vâng, chúng nô tỳ cáo lui.” Các cung nữ ở một bên hầu hạ theo thứ tự đi ra ngoài, khép lại cửa phòng.
Chiêu Hòa công chúa ngồi ở bên giường, đối diện với Cố Vãn Tình, thấy thần sắc nàng khí định thần nhàn (bình tĩnh), không khỏi cảm thấy nghi hoặc: khi đó nàng ấy kêu lên một câu như vậy, sao hiện tại liền như không có việc gì thế này?
Chiêu Hòa công chúa cũng không biết, khi đó Cố Vãn Tình là ở dưới tình thế cấp bách hô lên câu kia, thốt ra thậm chí ngay cả không cần suy nghĩ, rồi sau đó Cố Vãn Tình liền triền đấu cùng hai thích khách, sau liền trọng thương hôn mê, nàng căn bản là không nhớ rõ chính mình từng hô qua một câu như vậy. Cho nên lúc này, Cố Vãn Tình nhìn Chiêu Hòa công chúa bình lui cung nhân, trong đầu còn âm thầm buồn bực: chẳng lẽ công chúa có chuyện gì trọng yếu muốn nói với nàng sao?
“Công chúa?” Thấy Chiêu Hòa công chúa nhìn chính mình nửa ngày, lại không nói lời nào, tựa hồ là lâm vào suy nghĩ sâu xa, Cố Vãn Tình mở miệng gọi nàng một tiếng.
“Ngươi…” Chiêu Hòa công chúa sốt ruột cắn môi, nàng đều bình lui cung nhân, Cố Vãn Tình như thế nào còn không nói thật chứ?
Cố Vãn Tình không rõ cho nên hơi nghi hoặc nhìn Chiêu Hòa công chúa. Hai người liền mắt nhỏ nhìn mắt lớn đối diện thật lâu sau. Chiêu Hòa công chúa là một cô nương thẳng tính, trong bụng dấu không được chuyện, nàng là người đầu tiên không nín được, cầm tay Cố Vãn Tình, mặt bình tĩnh nói: “Ngươi… Ngươi nói câu kia là ý gì?”
“A?” Cố Vãn Tình hoàn toàn không hiểu. Nàng cùng Chiêu Hòa công chúa từng nói rất nhiều câu, nay công chúa muốn nói câu nào?
“Ngươi! Ngươi là cố ý giả ngu sao?” Chiêu Hòa công chúa đứng lên, tức giận dậm chân, thấy bộ dáng vẫn mê mang của Cố Vãn Tình, Chiêu Hòa công chúa nhìn quanh một phen, rồi sau đó từ lấy cái phất trần sau bình phong bên giường, giống như cầm kiếm, đứng ở chỗ trống bên cạnh giường, quay người đâm một cái, dùng chiêu “Trường Câu Lạc Nguyệt” đó.
Cố Vãn Tình nhìn đến chiêu thức đó, sắc mặt nháy mắt liền thay đổi, giống như nàng bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, mơ mơ hồ hồ cảm thấy, chính mình trước khi hôn mê tựa hồ hô lên cái gì.
Chiêu Hòa công chúa thấy sắc mặt Cố Vãn Tình rốt cục buông lỏng, phun xả giận, buông phất trần, đi tới ngồi ở bên giường, nắm tay Cố Vãn Tình, cẩn thận nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, thần sắc dị thường chân thực: “Thạc nhi có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi chớ giấu giếm ta, được chứ?”
Nghe thấy hai chữ “Thạc nhi”, tim Cố Vãn Tình ngừng đập nửa nhịp, trong đầu đoạn trí nhớ mơ hồ đó dần dần trở nên rõ ràng, nàng nhớ rõ chính mình triền đấu cùng thích khách, rồi sau đó thấy mệnh của Chiêu Hòa công chúa treo trên sợi chỉ mảnh, liền sốt ruột hô lên một câu “Thạc nhi, mau dùng trường câu lạc nguyệt ta dạy cho ngươi!”
Xem ra, Chiêu Hòa công chúa cũng cảm thấy được, rốt cuộc có gạt nàng được nữa không? Nếu nói cho nàng ấy sự thật, nàng có chấp nhận được chăng? Hay coi mình là yêu quái?
Trong lòng Cố Vãn Tình tràn ngập không yên, ngẩng đầu nhìn Chiêu Hòa công chúa, chờ đợi câu hỏi của nàng.
“Ngươi, là Uyển Tâm?” Chiêu Hòa công chúa do dự hồi lâu: nàng vốn định khúc chiết uyển chuyển hỏi nàng, như là “Ngươi có quen biết Đại tiểu thư An Quốc Công không?” Hoặc là “Ngươi cùng đại tiểu thư Hậu gia có quan hệ ra sao?” Mấy câu hỏi này Chiêu Hòa công chúa đều nhẩm qua một lần trong bụng, toàn bộ đều bị phủ quyết. Ba năm trước đây, vốn tưởng rằng nàng hồng nhan bạc mệnh, mất đi người bạn cùng chơi từ nhỏ này, Chiêu Hòa công chúa rất bi thống; ba ngày trước, đột nhiên lại thấy được một tia hy vọng nàng còn sống, nhưng Chiêu Hòa công chúa chưa mở miệng hỏi, nàng còn suýt nữa táng thân trong biển lửa hương tiêu ngọc vẫn… Tại trải qua qua đủ loại sinh ly tử biệt, Chiêu Hòa công chúa đột nhiên không muốn vòng vo cùng Cố Vãn Tình, nàng chỉ muốn biết nàng có phải Hậu Uyển Tâm hay không.
“Ta…” Cố Vãn Tình đột nhiên trợn to mắt: nàng không nghĩ tới Chiêu Hòa công chúa quá trực tiếp hỏi vấn đề này.
Chiêu Hòa công chúa nhìn phản ứng Cố Vãn Tình, cười có chút thê lương, ngữ điệu chua chát: “Mọi người đều cảm thấy bản cung là công chúa rất cao quý, kim chi ngọc diệp, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Trong cung mọi người nịnh bợ ta, ta hiểu được bọn họ đều không phải là thật tình đối đãi, chẳng qua là muốn từ trên người ta lấy được chỗ tốt thôi. Cho nên mặc dù ta là công chúa tôn quý, nhưng cũng khó được vài phần thật tình. Chỉ có một người bất đồng, người nọ tuy rằng đều không phải là người trong hoàng thất, địa vị cũng cũng không phải tôn quý nhất, nhưng ta hiểu được, nàng đối đãi lại là thật tâm. Ta cùng với nàng tuy rằng tuổi tác xấp xỉ, nhưng nàng vẫn chiếu cố ta, tựa như tỷ tỷ ruột, thật tình tính toán cho ta. Ta cùng với nàng cùng học bài, đánh đàn, chơi đùa, nàng che chở ta, dạy ta kiếm pháp. Kỳ thực, nàng nếu là dựa vào quan hệ với ta, nói muốn gì đó với ta, ta đều sẽ cầu hoàng huynh cùng mẫu hậu, để thỏa mãn nàng. Nhưng nàng lại chưa bao giờ làm như vậy, mặc dù sau này ở trong tình cảnh càng ngày càng gian nan, cũng chưa bao giờ lợi dụng quan hệ với ta để mưu cầu cái gì, ta nghĩ, nàng là bằng hữu thật sự của ta.”
Nói đến chỗ này, ngữ điệu Chiêu Hòa công chúa trầm thấp xuống, ánh mắt mang theo ẩn ẩn đau đớn: “Nhưng sau đó, không biết như thế nào, nàng liền bị bệnh, bệnh càng ngày càng trầm trọng, không bao giờ có thể đi vào cung làm bạn với ta nữa. Khi đó ta tuổi nhỏ, mẫu hậu không cho ta tự tiện ra cung, lại tuyển muội muội của nàng làm thư đồng mới đến làm bạn với ta. Muội muội nàng tuy rằng nhu thuận hiểu biết, mọi chuyện đều nghe theo lời của ta, nhưng trong lòng ta
vẫn lại nhớ nàng, nhưng bất hạnh không thể đến thăm nàng. Khi đó ta nhớ thương nàng, cứ tính toán chờ ta lại lớn lên một chút, liền ra cung đi thăm nàng một lần. Thêm khi đó muội muội của nàng nói nàng sống tốt lắm, thân mình cũng chậm rãi khỏe lên, ta mới dần dần yên tâm. Nhưng cho đến một ngày, ta lại nghe thấy tin nàng chết, ta ngay cả gặp nàng một lần cuối cùng cũng không được, nàng đã đi… Sau khi nàng đi, ta mới biết được, thì ra mấy năm trước khi nàng cách thế, sống cũng không tốt…”
Chiêu Hòa công chúa lâm vào ký ức, nói xong, nước mắt liền chảy xuống, trong lòng Cố Vãn Tình chua xót, cầm khăn lau đi nước mắt cho Chiêu Hòa công chúa.
Chiêu Hòa công chúa gắt gao cầm tay nàng, trong mắt chớp động hào quang: “Ta lần đầu nhìn thấy ngươi, liền cảm thấy quen thuộc đến khó hiểu. Ngày đó ngươi cứu ta, ta thấy ngươi sử kiếm pháp, nghe thấy ngươi gọi tên của ta, ta chỉ biết là ngươi đã trở lại, thật không, Uyển Tâm, là ngươi sao?”
Môi Cố Vãn Tình nhẹ nhàng khép mở kích động, nàng nhìn ánh mắt Chiêu Hòa công chúa, nàng thấy lo lắng của nàng ấy, chờ đợi của nàng ấy. Câu “ta không phải nàng” kia tại cổ họng xoay vài vòng, chung quy là bị Cố Vãn Tình nuốt vào trong bụng.
“Thạc nhi, là ta, ta đã trở về.” Cố Vãn Tình nhịn không được chảy nước mắt. Sau khi nàng trọng sinh, thân phận mới, cuộc sống mới, chưa bao giờ hy vọng xa vời sẽ có một ngày kia có thể nhận nhau cùng bạn cũ ngày xưa, nhưng là nay, Chiêu Hòa công chúa ngay tại trước mặt nàng, siết chặt tay nàng hỏi nàng có phải Uyển Tâm hay không.
Chiêu Hòa công chúa nghẹn ngào, hai người cửu biệt gặp lại, khó kìm lòng khóc rống một lúc. Khóc một hồi, hai người cảm thấy trong lòng thư hoãn không ít, Chiêu Hòa công chúa cởi giày lên trên giường, nằm sóng vai cùng Cố Vãn Tình, liền giống như khi các nàng còn nhỏ, lại nhớ tới thời gian ngày xưa.
Chiêu Hòa công chúa nhìn Cố Vãn Tình, có một bụng nghi vấn, lại không biết hỏi từ đâu. Cố Vãn Tình ngồi dựa vào gối đầu, nàng nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là giấu diếm chuyện Nguyên Bảo.
Quân tử vô tội, hoài bích có tội*. Dù sao Nguyên Bảo là linh thú, rất hiếm thấy trong thế gian, càng ít người biết Nguyên Bảo tồn tại càng tốt, Chiêu Hòa công chúa tuy rằng quan hệ thân mật với nàng, nhưng công chúa tính tình ngay thẳng, là người thẳng tính, dấu không được chuyện trong bụng, lại là người hoàng gia, Cố Vãn Tình sợ một lần không cẩn thận, sẽ dẫn họa đến Khương gia.
*Quân tử vô tội, hoài bích có tội: Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội – nguyên chỉ người vốn không có tội,nhưng người có vật quý bên mình sẽ mang lại tai hoạ, sau cũng có ý so sánh người có tài hoa hay ý tưởng, nhan sắc,…cũng có thể mang đến tai hoạ.
Vì thế nàng liền nửa thật nửa giả nói chính mình vốn đã chết, nhưng diêm vương nói dương thọ của nàng chưa hết, khiến cho nàng trở về hoàn dương, nhưng trên đường trì hoãn quá lâu, nguyên bản thân thể đã muốn xuống mồ, đành phải thay đổi thân thể, mượn xác hoàn hồn.
Chuyện mượn xác hoàn hồn này vốn là thuyết linh mẫn dị quỷ, đã thấy Hậu Uyển Tâm đều có thể trọng sinh thành Cố Vãn Tình, Chiêu Hòa công chúa tự nhiên sẽ tin lời của nàng, bằng không như thế nào giải thích nàng thay đổi cơ thể khác sống lại đây?
“Uyển Tâm, ngươi nói cho ta biết, năm đó ngươi chết như thế nào?” Chiêu Hòa công chúa nghiêng thân mình ngồi xuống, nghiêm túc nhìn nàng, nói: “Người khác không biết ngươi, nhưng ta biết ngươi. Ngươi thuở nhỏ theo phụ huynh ngươi tập võ, không giống thiên kim khuê các bình thường thân kiều thể nhược, cho dù là người bên ngoài bị bệnh, ngươi cũng sẽ không bệnh. Nhưng ngươi là vì cái gì đột nhiên bị quái bệnh, một lần bệnh chính là mấy năm, thẳng đến khi đi. Uyển Tâm, ngươi nói cho ta biết, trong này có kỳ quái hay không?”
Chiêu Hòa công chúa tuy rằng tính tình đơn thuần, nhưng dù sao cũng là người lớn lên trong cung đình, chưa ăn thịt heo còn chưa thấy qua heo chạy sao? Cung đấu trong cung này, nàng cũng nghe nói qua.
Cố Vãn Tình vốn đang do dự muốn nói cho Chiêu Hòa công chúa chân tướng mình chết như thế nào hay không, nay nàng hỏi trắng ra như vậy, Cố Vãn Tình trong đầu lâm vào gian nan:
Chiêu Hòa công chúa đều không phải là chỉ có một thư đồng, Hậu Uyển Vân cũng là thư đồng của Chiêu Hòa công chúa, hai người các nàng cũng ở chung nhiều năm. Cố Vãn Tình cũng không rõ ràng lắm Hậu Uyển Vân ở trong lòng Chiêu Hòa công chúa có bao nhiêu phân lượng, càng không rõ ràng lắm trong mắt Chiêu Hòa công chúa Hậu Uyển Vân là người như thế nào. Tuy rằng đã nhiều ngày Hậu Uyển Vân bởi vì Hậu gia đắc thế mà có chút lâng lâng, ngôn hành cử chỉ làm cho Chiêu Hòa công chúa đối với nàng ta có chút ngứa mắt, nhưng dù sao các nàng cũng ở chung làm bạn nhiều năm, hai người tự nhiên là có cảm tình.
Còn nữa Cố Vãn Tình cùng Chiêu Hòa công chúa khi còn nhỏ cảm tình thậm đốc, nhưng dù sao tách ra nhiều năm như vậy, lại là vừa mới nhận nhau, Cố Vãn Tình vì giấu diếm chuyện Nguyên Bảo, không thể đem điển tịch y học trong không gian tùy thân làm chứng cớ cho Chiêu Hòa công chúa xem, nếu là lúc này nàng lấy không ra chứng cớ, lại tùy tiện đi vạch trần bản chất Hậu Uyển Vân, không biết Chiêu Hòa công chúa sẽ có cảm tưởng thế nào, có thể tin tưởng chính mình hay không? Có thể cảm thấy chính mình là có rắp tâm khác hay không?