Tích Xuân đứng ở bên giường, mắt lạnh nhìn người nọ trên giường.
Hậu Uyển Vân cuộn mình thành một cục, trên trán ra mồ hôi to như hạt đậu, cả người run rẩy, cắn chặt hàm răng, một cánh tay đang quấn băng gạc, tay kia thì gắt gao nắm chặt chăn, đem mấy chỗ mềm mại xé ra vài lỗ thủng to.
“Tiêu dao cao… Mau cho ta tiêu dao cao!” Khuôn mặt Hậu Uyển Vân trắng bệch, hai mắt cũng đỏ ngầu.
Ánh mắt Tích Xuân lạnh hơn vài phần: trách không được lúc trước đại phu nhân không cho Hậu Uyển Vân đưa tiêu dao cao cho Họa di nương dùng, thì ra là thế. Nếu lúc ấy Họa di nương thật sự dùng thuốc này, không riêng gì đứa nhỏ trong bụng không bảo đảm, Họa di nương cũng liền phế đi.
Mấy ngày nay, Tích Xuân làm đại nha hoàn bên người Hậu Uyển Vân, nàng đã thấy tác dụng tiêu dao cao một cách triệt để. Từ lúc Hậu Uyển Vân bắt đầu dùng tiêu dao cao, liền càng không thể vãn hồi. Mới đầu khi cánh tay của nàng ta đau đớn mới dùng, miệng vết thương trên cánh tay Hậu Uyển Vân cũng không sâu, đã sớm cầm máu kết vảy, nhưng một khi dùng tiêu dao cao, lại càng ngày càng không ngừng được, căn bản là dừng không được. Theo lời của Hoắc Hi Thần nói, đó kêu là nghiện.
Lần đầu tiên Tích Xuân nhìn thấy khi Hậu Uyển Vân phát cơn nghiện, cả người đều bị dọa. Chỉ thấy Hậu Uyển Vân giống như bị điên, nhảy lại đây bắt lấy cổ Tích Xuân, trong miệng hô to muốn hút tiêu dao cao. Nếu không phải Tích Xuân là người có công phu, đã có thể bị Hậu Uyển Vân bóp cổ chết. Rồi sau đó Tích Xuân hạ gục Hậu Uyển Vân, đem nàng ta nhấn ở trên giường, không đến một hồi Hậu Uyển Vân bắt đầu run rẩy cả người, miệng sùi bọt mép, nhìn thập phần khó chịu, dọa người.
Tích Xuân bị dọa chạy nhanh đi gọi Hoắc Hi Thần đến, Hoắc Hi Thần nói cho Tích Xuân, tiêu dao cao một khi bị nghiện sẽ rất khó từ bỏ, trừ phi cho nàng ta cả đời dùng dược, nếu không một khi đến lúc đó không hút tiêu dao cao, sẽ thành cái dạng này.
Bất quá chỉ có bảy tám ngày, hòm tiêu dao cao trong phủ liền không có mấy. Nay chỉ còn một liều cuối cùng, bị Tích Xuân cất ở trong hòm.
“Tích Xuân, Tích Xuân tốt, nhanh đi lấy tiêu dao cao tới cho ta! Ta thật là khó chịu, ta chịu không nổi! Mau đi! Thật là khó chịu!” Hậu Uyển Vân thống khổ vặn vẹo thân mình, ngày xưa đối với nha hoàn vênh mặt hất hàm sai khiến toàn không có, ăn nói khép nép cầu xin Tích Xuân.
Tích Xuân liếc nàng ta một cái, xoay người lấy cái hòm từ ngăn tủ cao nhất, mở hòm ra, lấy tiêu dao cao cùng tẩu hút thuốc phiện bên trong ra. Hậu Uyển Vân vừa thấy tiêu dao cao, giống như sói đói thấy thịt, không cần Tích Xuân hầu hạ, quần áo chính mình chưa mặc xong liền từ trên giường nhảy xuống, chạy qua đoạt tẩu hút thuốc phiện, run run thêm cao vào tẩu rồi đốt lửa, nhanh chóng ngậm miệng tẩu hít một hơi, thân mình mới ngừng run rẩy.
Tích Xuân dò xét Hậu Uyển Vân. Hậu Uyển Vân hút một hồi tiêu dao cao, lý trí khôi phục. Lúc này nàng ta phát hiện chính mình quần áo không chỉnh tề, ngay cả giày cũng chưa đi, hiểu được chính mình thất thố, thần sắc thoáng mất tự nhiên.
Lúc này ngoài cửa có nha hoàn thông báo, nói là Sắc Vi đến thỉnh an. Rồi sau đó Sắc Vi xốc mành tiến vào, nhìn thấy bộ dáng Hậu Uyển Vân chật vật, đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó liền vui vẻ, trong mắt lộ ra chút vui sướng khi người gặp họa. Sắc Vi nghe nói mấy ngày nay Hậu Uyển Vân bị mẹ chồng sửa trị rất thảm, liền đến xem tình huống trước, rồi trở về nói cho vài tỷ muội Cầm Kỳ Thư Họa.
Chính thê vênh váo tự đắc đó, nay cả người giống như ăn mày, đang đứng hút tẩu thuốc, làm sao có nửa điểm bộ dáng phu nhân danh môn?
Hậu Uyển Vân thấy Sắc Vi đến đây, biết nàng là tới xem trò xấu hổ của mình. Bất quá nàng ta vội vàng hút tiêu dao cao, cũng không có tâm tư quan tâm Sắc Vi, nói mấy câu liền đuổi Sắc Vi đi về. Rồi sau đó Hậu Uyển Vân biết bộ dáng chật vật không chịu nổi, khẳng định sẽ bị Sắc Vi sinh động như thật nói cho vài di nương, biết uy nghiêm của đại phòng, liền không còn sót lại chút gì.
Ngay cả một chút che giấu cũng không thèm, mất thể diện như vậy, Hậu Uyển Vân mặt đỏ tai hồng, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía Tích Xuân, nói: “Ta tính ngày, ca ca ta sắp trở về kinh rồi phải không?”
Tích Xuân nói: “Chấn Quân đại tướng quân nay đã sắp đến kinh thành, khoảng sáng mai là có thể đến.”
Hậu Uyển Vân buông cái tẩu, nhìn hòm rỗng tuếch, mới vừa rồi nàng ta đem liều tiêu dao cao cuối cùng hút rồi, nay đang phát sầu, sáng mai làm như thế nào đây?
Tiêu dao cao này vốn là nàng ta lấy quan hệ của Hậu gia, bỏ ra số tiền lớn mua trở về, nhưng nay bên người nàng ta ngay cả một nha hoàn có thể tin đều không có, nàng phải làm cái gì mới mua được tiêu dao cao đây?
Tích Xuân yên lặng thu hồi hòm cùng cái tẩu, rồi sau đó đỡ Hậu Uyển Vân nằm trên giường trở lại. Hậu Uyển Vân lăn qua lộn lại nằm một hồi, Chấn Quân đại tướng quân nhanh nhất cũng là ngày mai hồi kinh, sau khi trở về hẳn là sẽ trực tiếp tiến cung báo cáo tình huống cho Hoàng Thượng, rồi sau đó lại không thể thiếu tiệc xã giao. Nay tình huống này, chính mình cũng không biết ngày nào có thể gặp mặt hắn, nếu muốn thỉnh ca ca hỗ trợ mang chút tiêu dao cao trở về, đến lúc đó nàng ta đã phát cơn nghiện, phỏng chừng gặp cũng như không gặp.
Nay cách duy nhất, phải đi cầu mẹ chồng ác độc đó, cầu nàng mua ít tiêu dao cao cho mình.
Nếu đặt ở trạng thái bình thường, Hậu Uyển Vân quả quyết sẽ không chủ động tìm Cố Vãn Tình. Mẹ chồng nàng dâu các nàng nay đã thủy hỏa bất dung, Cố Vãn Tình không đến trừng trị nàng ta, Hậu Uyển Vân nên cám ơn trời đất, nàng ta cũng không muốn mình chạy tới họng súng, chủ động lại đi trêu chọc mẹ chồng ác độc đó.
Nhưng lúc này nàng ta đã bị nghiện, khi cơn nghiện phát tác đến sống không bằng chết, khiến người ta thống khổ. Kẻ nghiện vì muốn có được thuốc phiện, thỉnh thoảng sẽ không từ thủ đoạn, nay Hậu Uyển Vân cảm nhận được điểm này rất rõ ràng.
Vì cơn nghiện, vì tiêu dao cao, nàng ta phải đi cầu Cố Vãn Tình, thấp kém, phục tiểu làm thấp, cầu xin nàng.
“Tích Xuân, ngươi đi báo tin cho ta, nói ta đã khỏe nhiều, muốn đi thỉnh an mẫu thân.” Hậu Uyển Vân cân nhắc mãi, nói với Tích Xuân.
Tích Xuân lên tiếng vâng, đi ra ngoài công đạo cho tiểu nha hoàn chờ bên ngoài, liền trở về hầu hạ Hậu Uyển Vân rửa mặt, chải đầu, trang điểm. Bởi vì trên người vẫn còn có thương tích, không thể dính nước, Hậu Uyển Vân đã mấy ngày chưa từng tắm rửa. Nay ngửi thấy trên người ẩn ẩn có mùi quái dị. Tích Xuân bôi rất nhiều hương phấn, mới che được mùi đó.
Vừa thu thập xong, tiểu nha hoàn bên ngoài liền tiến vào, nói với Hậu Uyển Vân: “Đại thiếu phu nhân, phu nhân nói ngài ấy đã biết, kêu cho đại thiếu phu nhân rỗi rảnh liền đi.”
Hậu Uyển Vân hít sâu một hơi, đứng dậy, Tích Xuân đỡ cái tay không bị thương kia của nàng ta, chân Hậu Uyển Vân đi đường run rẩy, bám chặt cánh tay Tích Xuân đi ra bên ngoài.
Ngay cửa đã chuẩn bị kiệu mềm, Cố Vãn Tình ỏ một vài phương diện còn không đến mức khó xử nàng ta.
Ngồi cỗ kiệu, đi tới cửa viện của Cố Vãn Tình, thông báo một tiếng, liền cùng Tích Xuân đi vào.
Cố Vãn Tình vẫn là bộ dáng lười biếng đó, ngồi ở trên tháp quý phi ngay gần cửa sổ, bên cạnh có một chậu than, trong phòng rất ấm áp. Nguyên Bảo cuộn mình ở trong lòng Cố Vãn Tình ngủ gà ngủ gật, dùng cái đuôi lông xù che khuất mắt, từ xa nhìn lại, rất giống một quả cầu tuyết.
Thời điểm Hậu Uyển Vân thấy Nguyên Bảo, đồng tử mạnh mẽ co rút lại một chút.
“Con dâu thỉnh an mẫu thân.” Hậu Uyển Vân cung kính hành lễ, sự hận thù không thể rút da mẹ chồng ác độc lúc ban đầu hoàn toàn không có.
Cố Vãn Tình nâng mí mắt, nhìn bộ dáng Hậu Uyển Vân ăn nói khép nép, khóe miệng bứt lên một nụ cười trào phúng: dùng tiêu dao cao khống chế người, biện pháp này cũng rất thiện lương, nếu không có Hậu Uyển Vân, Cố Vãn Tình mới không biết trong thiên hạ thì ra còn có biện pháp hoàn mỹ như vậy. Nay dùng ở trên người nàng ta, coi như là lấy bỉ chi đạo còn thi bỉ thân (lấy đạo của người đó, trả lại người đó, gậy ông đập lưng ông)
“Vân Nhi thân mình còn chưa tốt, liền vội vàng đến thỉnh an, khó được ngươi có phần tâm này.” Cố Vãn Tình cúi đầu, vuốt đầu Nguyên Bảo đang nằm trong lòng.
Hậu Uyển Vân cúi đầu, rất cung kính nói: “Con dâu vẫn nhớ thương mẫu thân thân mình không khỏe, không đến nhìn một cái, thủy chung là lo lắng.”
Cố Vãn Tình kéo kéo khóe miệng, cười lạnh nói: “Đúng vậy, Vân Nhi đương nhiên vẫn nhớ thương thân thể của ta. Ngay năm ngươi còn khuê nữ, ta vừa gả nhập Khương gia, ngươi liền săn sóc hiếu thuận như vậy, âm thầm kêu thị nữ tâm phúc mỗi ngày đưa thuốc cho ta uống, tính toán bụng của ta, thật đúng là quan tâm đầy đủ đối với ta.”
Mặt Hậu Uyển Vân lập tức trắng bệch: “Mẫu thân nói đùa, Vân Nhi nghe không rõ.”
Cố Vãn Tình khẽ hừ một tiếng, nói: “Vân
Nhi, ta coi sắc mặt ngươi không tốt, nhất định là thân mình không khoẻ, chạy nhanh trở về đi.” Đây là hạ lệnh trục khách.
Hậu Uyển Vân còn chưa có đề cập chuyện tiêu dao cao, làm sao có thể liền vô công mà phản (không được việc mà về) như vậy?
“Mẫu thân, Vân Nhi có chuyện cùng mẫu thân thương lượng.” Hậu Uyển Vân suy tư về nên nói như thế nào, chậm rãi nói: “Mẫu thân, đã nhiều ngày ít nhiều mẫu thân đưa tiêu dao cao đến mới làm Vân Nhi không đến mức thống khổ gian nan, nhưng nay tiêu dao cao này đã dùng hết, mẫu thân xem có thể lại ban cho Vân Nhi một ít hay không…”
A, còn cảm tạ mình, xem ra uy lực tiêu dao cao này thực không nhỏ, cơn nghiện cường đại đến nỗi có thể làm cho Hậu Uyển Vân phải cúi đầu. Cố Vãn Tình nhìn bộ dáng Hậu Uyển Vân, biết trong lòng nàng ta hận muốn chết, nhưng lại có việc cầu người, không thể không chịu nhục, trong đầu khẳng định miễn bàn có bao nhiêu thống khổ.
“Ta coi thương thế của ngươi không phải đều tốt lên nhiều sao, như thế nào còn muốn tiêu dao cao?” Cố Vãn Tình tùy ý nhéo nhéo lỗ tai Nguyên Bảo: “Huống hồ tiêu dao cao này thập phần trân quý, ngàn vàng khó mua, trong lúc nhất thời ta phải đi đâu mua cho ngươi dùng? Hơn nữa, gần qua năm mới, trong phủ tiêu dùng rất nhiều, bạc khan hiếm…”
Hậu Uyển Vân cắn răng một cái, nàng ta đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý bị gây khó dễ, vì thế lấy ra khế ước đã sớm chuẩn bị tốt nói: “Mẫu thân, nay Vân Nhi lấy không ra nhiều bạc như vậy, lấy năm gian dệt tạo phường gán nợ, đợi qua cửa ải cuối năm, bạc quay vòng vốn, lại dùng bạc đến đổi.” Hậu Uyển Vân quả thật không có tiền, thời gian trước tất cả bạc trong tay nàng ta đều cầm đi làm phòng Lưu Ly. Nàng ta cũng không nghĩ dùng dệt tạo phường để gán nợ, nhưng vừa nghĩ đến thống khổ lúc cơn nghiện phát tác, Hậu Uyển Vân vẫn phải xuất ra năm gian dệt tạo phường.
Cố Vãn Tình cười cười, nhìn nhìn khế ước. Đây chính là thứ vốn dĩ thuộc về mình cùng mẫu thân, bao hàm bao nhiêu tâm huyết của mẫu thân ở bên trong, là bảo bối của mình, năm đó đưa cho người mình coi là muội muội bảo bối. Nhưng hôm nay đã bị Hậu Uyển Vân khinh địch như vậy, vì muốn được tiêu dao cao, liền giao ra.
Cố Vãn Tình nhìn chằm chằm tờ giấy đó, ngẩng đầu nhìn Hậu Uyển Vân, nói: “Không phải ta làm khó dễ ngươi, không mua tiêu dao cao cho ngươi, chính là trong phủ thật sự là không có dư bạc, cửa hàng này cho dù ngươi gán nợ cho ta, ta cũng không biến ra được bạc cho ngươi!”
Hậu Uyển Vân cắn môi, nghĩ nghĩ, nói: “Vân Nhi có cái biện pháp có thể đổi được bạc. Dệt tạo phường của Vân Nhi có vị ông chủ làm cổ đông, họ Cố, thỉnh cầu mẫu thân gọi người cầm khế ước này đổi bạc cùng ông chủ Cố. Hết thảy đều dựa theo giá thị trường, năm gian dệt tạo phường này, đổi thành mấy chục ngàn lượng là dư dả. Nếu ông chủ Cố thu không được năm gian cửa hàng nhiều như vậy, hắn có thể thu mấy gian thì tính mấy gian.”
Cố Vãn Tình vừa nghe, chuyện này được a, nàng đang muốn thu hồi cửa hàng. Nguyên bản Hậu Uyển Vân chỉ lấy khế ước gán nợ cho nàng, sau này vẫn được chuộc đồ lại, nhưng hôm nay nàng ta tính bán cửa hàng, vừa vặn làm cho đường huynh Cố Minh đi thu trở về. Dù sao mấy tháng nay tiền hoa hồng từ cổ phần của dệt tạo phường cũng chia không ít tiền, Cố Vãn Tình dùng đồ cưới trợ cấp một ít, từ trong Khương phủ lấy một ít, luôn có thể xuất ra bạc. Chỉ cần mua chậu châu báu dệt tạo phường này, tương lai sẽ không lo kiếm không đủ vốn.
Vì thế Cố Vãn Tình cố tình khó xử từ chối một phen, cuối cùng vẫn là cố mà nhận, rồi sau đó đuổi Hậu Uyển Vân trở về, nói sáng mai sẽ mua một ít tiêu dao cao đưa qua cho nàng ta. Hậu Uyển Vân vẫn không yên, trong đầu phát sầu, nếu ngày mai không mua được tiêu dao cao, phải sống như thế nào đây?
Ngày hôm sau, hai hộp tiêu dao cao lớn đã được đưa đến trước mặt Hậu Uyển Vân. Hậu Uyển Vân nhìn tiêu dao cao, đánh giá đủ dùng ít nhất hai tháng. Nhưng theo lý mà nói, tiền năm gian cửa hàng đó không có khả năng chỉ mua chút ít tiêu dao cao như vậy! Ít nhất có thể mua lượng tiêu dao cao đủ nàng ta dùng một năm! Nhưng số bạc dư này đâu? Chẳng lẽ mẹ chồng ác độc đó hắc tâm nuốt nhiều bạc của nàng ta như vậy?
Hậu Uyển Vân nhìn tiêu dao cao, chân mày cau lại. Thúy Liên đến đưa tiêu dao cao nhìn thấy bộ dạng nàng ta như thế, trong đầu liền mất hứng, gương mặt chìm chìm, nói: “Đại thiếu phu nhân, đây chính là tiêu dao cao phu nhân chúng ta thật vất vả mua cho ngài, ngài còn ngại ít. Không dối gạt đại thiếu phu nhân, năm gian dệt tạo phường đó của ngài, nay giá trị không được vài đồng tiền. Ngài còn không biết phải không, liền đã nhiều ngày, mấy đơn hàng lớn dệt tạo phường đã nhận làm không được, đám người mua đều bắt đầu làm ầm ĩ, dệt tạo phường phải chi nhiều bạc bồi thường người ta, nay đều bị vét sạch. Năm gian dệt tạo phường đó của ngài nay cũng là một cái xác trống rỗng, tiêu dao cao này vẫn là phu nhân chúng ta bỏ thêm bạc mua, bằng không nào có nhiều như vậy a…”
Cái gì! Dệt tạo phường khi nào thì xảy ra việc này, chính mình như thế nào không biết? Hậu Uyển Vân giật mình nhìn Thúy Liên: nàng ta chỉ bị bệnh mấy ngày, mới mấy ngày không hỏi đến chuyện dệt tạo phường, như thế nào liền xảy ra chuyện lớn đến thế?
“Đại thiếu phu nhân, đồ nô tì đã đưa đến cho ngài, nô tỳ trở về phục mệnh.” Thúy Liên xoay người ra khỏi phòng.
Hậu Uyển Vân nhìn chằm chằm tiêu dao cao ngẩn người, cảm thấy đầu ẩn ẩn đau. Dệt tạo phường luôn luôn hoạt động vững chắc, chưa bao giờ xảy ra loại chuyện không hoàn thành đơn hàng này. Nhưng nay là chuyện gì xảy ra?
Hậu Uyển Vân lấy tay nhấn mi tâm, bính trừ tạp niệm cẩn thận suy nghĩ, dệt tạo phường bắt đầu xảy ra vấn đề, rốt cuộc là từ khi nào thì bắt đầu… Tựa hồ là có một lần Cố Vãn Tình muốn nàng ta xuất bạc, nàng ta lấy không ra một tuyệt bút như vậy, đã đem cổ phần dệt tạo phường bán cho một phú thương… Ừ, phú thương đó là ông chủ Cố…
Đợi chút, ông chủ Cố? Ông chủ Cố? Trong lòng Hậu Uyển Vân run lên, người nọ họ Cố, cùng họ với mẹ chồng ác độc, chẳng lẽ là… Nếu Cố Minh ông chủ Cố này thật sự có quan hệ với Cố Vãn Tình, như vậy mẹ chồng ác độc đó liền từ thời điểm sớm như vậy đã bắt đầu tính kế đồ cưới của nàng ta! Không phải tiểu đánh tiểu nháo ham mấy ngàn lượng bạc đó của nàng ta, mà là khẩu vị lớn đến nỗi muốn nuốt hết dệt tạo phường của nàng ta! Nàng ta an bài người một nhà đi mua cổ phần dệt tạo phường, chỉ sợ bồi thường đơn đặt hàng lần này cũng có liên quan tới nàng, nhất định là nàng ở sau lưng giở trò quỷ, muốn đoạt tài sản của mình!
Hậu Uyển Vân nhất thời cảm thấy một trận trời xoay đất chuyển, nàng ta biết, chuyện cho tới bây giờ, liền ngay cả dệt tạo phường phỏng chừng cũng không giữ được. Không có tài lực của dệt tạo phường chống đỡ, nàng ta lại bị nghiện tiêu dao cao, như vậy nàng ta phải làm như thế nào kiếm ra tiền mua thứ sang quý đó chứ!? Chẳng lẽ cả đời phải cầu Cố Vãn Tình, hạ thấp mình trước mặt nàng ta để kiếm ăn sao, xem sắc mặt nàng mà sống sao, chờ tâm tình nàng vui vẻ, thưởng cho nàng ta chút tiêu dao cao…