Mẹ Chồng Trọng Sinh Vs Nàng Dâu Xuyên Qua

Thân nhân nhận nhau


trước sau

Hậu Thụy Phong bình tĩnh nhìn nàng, gương mặt của cô nương trước mắt là thần sắc có bệnh, yếu đuối, đó là thứ muội Hậu Uyển Vân nổi danh hiếu thuận cùng tài tình.

“Vân Nhi, huynh muội chúng ta hồi lâu chưa nói chuyện, ca cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với muội.” Hậu Thụy Phong mân môi.

“Ca ca, như thế nào không thấy mẫu thân?” Hậu Uyển Vân cố ý hỏi, nàng ta xác định không có người của Cố Vãn Tình ở đây, mới mở miệng nói.

“Vương phi thân mình có bệnh nhẹ, nói là vừa uống thuốc đổ đầy mồ hôi, phải chờ mồ hôi tan mới được xuất môn, phỏng chừng phải qua một hồi lâu mới có thể lại đây. Là ca ca đến đường đột, phải chờ ở đây cũng không sao.” Hậu Thụy Phong nói.

Hậu Uyển Vân nghĩ đến ca ca không lý do lừa mình, hắn đã nói như vậy, thì nhất định là Cố Vãn Tình nhất thời nửa buổi tới không được, không thể đãi khách, cho nên mới kêu chính mình tới đây trước, không thể chậm trễ Hậu Thụy Phong. Chuyện này cũng cho nàng ta cơ hội cáo trạng tố khổ, thật sự là trời ban cơ hội.

Hậu Uyển Vân đi qua ngồi xuống, Tích Xuân đỡ nàng ta. Ánh mắt Hậu Thụy Phong nhìn lướt qua trên người Tích Xuân, làm như lơ đãng thuận miệng hỏi: “Vân Nhi, nha hoàn này nhìn lạ mặt, là nha hoàn Khương phủ sao?”

Hậu Uyển Vân nhìn lướt qua Tích Xuân, nói: “Ca, đây là người Hậu gia chúng ta, nha hoàn hồi môn mà muội mang đến. Ca hàng năm ở trong quân, thời điểm Tích Xuân vào Hậu phủ, ca ca còn ở biên quan, cho nên nhìn lạ mặt không biết.”

Hậu Thụy Phong ‘à’ một tiếng, lại thuận miệng hỏi Tích Xuân một ít chuyện có liên quan cuộc sống hằng ngày của Hậu Uyển Vân, như là ngày thường khẩu vị như thế nào, tinh thần như thế nào, các vấn đề linh tinh, lại tiện thể hỏi Tích Xuân ở bên người Hậu Uyển Vân hầu hạ bao lâu linh tinh. Tích Xuân đều lần lượt đáp, Hậu Thụy Phong lại dặn Tích Xuân cẩn thận hầu hạ Hậu Uyển Vân.

Hậu Uyển Vân nghe huynh trưởng hỏi rất kỹ sinh hoạt thường ngày của mình, trong lời nói đều là quan tâm, cảm thấy Hậu Thụy Phong đối với chính mình thật sự rất là quan tâm. Trong lòng Hậu Thụy Phong thì đang nghĩ: Lưu Tam Nương không nói dối, nàng thật sự ở bên cạnh Hậu Uyển Vân làm đại nha hoàn bên người hầu hạ hồi lâu, đối với áo cơm sinh hoạt thường ngày của Hậu Uyển Vân đều hiểu biết nhất thanh nhị sở.

Hậu Thụy Phong lại nói: “Vân Nhi, ca nhớ rõ muội tựa hồ dẫn theo bốn năm nha hoàn hồi môn mà, như thế nào liền chỉ có một mình Tích Xuân đi theo muội, những người khác đâu?”

Đôi mi thanh tú của Hậu Uyển Vân hơi nhíu, trong mắt lập tức bịt kín một tầng hơi nước. Tìm cái cớ đuổi Tích Xuân đi, đợi cho trong phòng chỉ còn hai người nàng ta cùng Hậu Thụy Phong, mới cầm khăn xoa xoa hơi nước nơi khóe mắt, nói: “Ca, nha hoàn hồi môn của muội, đều bị mẹ chồng đuổi đi… Vân Nhi vô dụng, ngay cả nha hoàn hồi môn đều không bảo vệ được…”

“Hả? Nhưng lại có chuyện như vậy?” Hậu Thụy Phong làm ra bộ dáng giật mình, nói: “Vài nha hoàn đó làm sao vậy? Có phải phạm vào quy củ vương phủ hay không?”

Hậu Uyển Vân lắc đầu, vẻ mặt đau khổ bất đắc dĩ, nói: “Các nàng không làm sai cái gì, cái sai duy nhất, là theo muội – chủ tử vô dụng này…” Dứt lời, Hậu Uyển Vân cúi đầu, ô ô khóc lên.

Hậu Thụy Phong rất nhanh nắm bàn tay lại, một quyền nện ở trên bàn, mặt có vẻ giận dữ, nói: “Đó là nha hoàn hồi môn của muội, muội không mở miệng, ai dám đuổi các nàng?”

Hậu Uyển Vân lắc đầu, thở dài, nói: “Ca, ca đừng tức giận. Khương gia người ta là trăm năm thế gia, Vân Nhi có thể gả vào, là trèo cao lắm rồi. Vân Nhi lại là thứ xuất, tuy treo cái danh đích tiểu thư, nhưng vẫn làm cho nhà người ta xem thường… Vân Nhi chịu chút ủy khuất, cũng không có gì, đơn giản là mấy chuyện bực mình thôi, chính là đáng thương vài nha hoàn, đối với Vân Nhi trung thành và tận tâm, vẫn hầu hạ rất tốt, lại… Ai, là Vân Nhi vô dụng.”

Hậu Thụy Phong đứng lên, đi qua đi lại, một bộ dáng tức giận phi thường, nói: “Vân Nhi, muội nói cái gì vậy? Hậu gia chúng ta tuy rằng không bằng Khương gia kéo dài trăm năm, nhưng cũng là người có uy tín danh dự ở trước mặt thánh thượng! Cái gì trèo cao hay không cao, ca liền không thích nghe lời này! Phụ tử Hậu gia chúng ta bên ngoài vào sinh ra tử, bảo vệ quốc gia, lại để nữ nhi của mình nhận hết ủy khuất, nói cái gì mấy chuyện bực mình! Này còn giống cái dạng gì!”

Hậu Uyển Vân oa một tiếng khóc ra, nắm tay áo Hậu Thụy Phong, nói: “Ca, ca trăm ngàn đừng đi tìm mẹ chồng muội! Nếu để bà ấy biết, cuộc sống của Vân Nhi càng sẽ khổ sở! Nay bên người Vân Nhi đều là người của mẹ chồng, ban ngày ban đêm đều là cơ sở ngầm, làm Vân Nhi ăn cũng không yên ngủ cũng không ổn… Ca, ca biết tính tình của Vân Nhi mà, tuyệt đối sẽ không làm ra việc có tổn hại tới danh dự Hậu gia, từ lúc Vân Nhi gả vào Khương gia, vẫn cẩn trọng hầu hạ mẹ chồng, hầu hạ phu quân, cũng không dám chậm trễ. Nhưng mẹ chồng là tiểu thư quan văn, thư hương dòng dõi, lại không thích Vân Nhi, cảm thấy Hậu gia chúng ta dòng dõi không bằng Khương gia, lại xuất thân là võ tướng, là Vân Nhi trèo cao Khương gia, cho nên vẫn làm khó dễ. Vân Nhi mỗi ngày phụng dưỡng, tận tâm tận lực, nhưng lại không làm cho mẹ chồng vui mừng. Mẹ chồng thường ngày đối với Vân Nhi động tay đánh chửi, chuyện này Vân Nhi cũng đều chịu, dù sao đó là mẹ chồng muội, bà ấy muốn đánh muốn chửi, Vân Nhi không một câu oán hận. Ca, Vân Nhi không muốn ca biết được chuyện này, ca là người làm chuyện đại sự, không thể vì Vân Nhi phân tâm. Nhưng nay, Vân Nhi cũng không thể không nói, bởi vì nếu không nói, Vân Nhi chỉ sợ cũng phải chết ở Khương gia!”

An Quốc Công xuất thân không cao, bằng vào quân công cùng thực lực đi cho tới bây giờ, đây là chuyện thực mọi người đều biết. Nhưng Thiên triều luôn luôn trọng văn khinh võ, khó tránh khỏi có vài quan văn thanh cao nói ít lời chua cay, khinh thường Hậu gia xuất thân võ tướng, Hậu Thụy Phong cho rằng chính mình cùng phụ thân là bắt đầu bằng chính sức của mình, vào sinh ra tử mới được hết thảy tới hôm nay, so với vài quan văn chỉ biết thông minh mạnh gấp trăm lần, cho nên luôn luôn đối với ngôn luận này phi thường không thích. Nay Hậu Uyển Vân cố ý đem lời này nói ra, nói trong nói ngoài đều nói Cố Vãn Tình xem thường Hậu gia. Dứt lời, tay áo Hậu Uyển Vân rớt ra, lộ ra cánh tay quấn đầy băng vải. Vốn vết thương nơi cánh tay đã sớm kế vảy, nhưng Hậu Uyển Vân cố ý dùng sức xé một chút miệng vết thương, lại vạch miệng vết ra một ít, máu thấm qua băng vải, nhìn có chút đáng sợ.

“Này! Đây là Vương phi làm?” Hậu Thụy Phong lớn tiếng hỏi.

Hậu Uyển Vân đáng thương lắc đầu, nói: “Không, ca, ca hiểu lầm, đây là ý của Vân Nhi. Mẹ chồng bị bệnh, Vân Nhi nghe đại phu nói lấy thịt người làm thuốc dẫn là tốt nhất, vì làm cho mẹ chồng sớm ngày khang phục, Vân Nhi tự cắt. Vân Nhi chỉ cầu gia hòa mọi sự hưng, hy vọng mẹ chồng có thể nhận Vân Nhi, cho nên Vân Nhi cắt miếng thịt, chịu chút ủy khuất, lại tính cái gì đâu? Ca yên tâm, Vân Nhi sẽ không quăng thể diện Hậu phủ chúng ta! Không làm cho người ta nói Hậu gia ta không đúng. Nhưng mẹ chồng vẫn không hài lòng, nương chuyện di nương trong phòng muội khó sinh, đem bọn nha hoàn hồi môn của Vân Nhi đều đuổi đi. Nay Vân Nhi một mình ở Khương gia, không chỗ dựa vào…”

Vẻ mặt Hậu Uyển Vân đau khổ, nói: “Ca, không nói gạt ca, từ lúc muội gả vào Khương gia, ẩm thực sinh hoạt thường ngày đều từ mẹ chồng khống chế. Không biết vì sao bà ấy lại hạ dược muội, nay muội đã không thể sinh dục… Ca, Vân Nhi rất khổ! Vân Nhi rất khổ a!”

Nếu trước đó không biết mấy hành động của nàng ta, lấy tính tình Hậu Thụy Phong, nhất định sẽ đập bàn đứng lên, đòi công đạo cho muội muội của mình. Nhưng thực bất hạnh, Hậu Thụy Phong sớm biết hết nội tình, cho nên lúc này, hắn làm ra vẻ phi thường phẫn nộ, cắn răng, nói: “Muội nhường nhịn mọi cách, bọn họ quả thực khinh người quá đáng! Hậu gia chúng ta há là hạng người để người ta khi dễ sao? Ca chắc chắn báo cho phụ thân, có Hậu gia làm chỗ dựa cho muội!”

Hậu Uyển Vân ô ô khóc, nàng ta muốn chính là một câu này. Còn cụ thể làm như thế nào, Hậu Thụy Phong tự nhiên sẽ thay mình nghĩ, thay mình làm, Hậu Uyển Vân nàng ta chỉ cần ở phía sau nhìn xem diễn là được rồi, dù sao có hai người Hậu Thụy Phong cùng An Quốc Công làm đầu thương cho nàng ta sử dụng. Phụ tử Hậu gia quân công rất lớn, chỉ cần ở Khương gia ồn ào như vậy, Khương gia cũng không dám lại khó xử nàng ta. Đến lúc đó làm cho Hậu Thụy Phong từ trong quân chọn vài thị nữ được huấn luyện có võ nghệ tới hầu hạ bảo hộ chính mình.

Lúc trước Hậu Uyển Vân chịu thiệt liền chịu thiệt vì phụ huynh đều ở biên quan, mẹ cả cùng đích tỷ nhà mẹ đẻ lại qua đời, phụ huynh tuy rằng quyền cao chức trọng, nhưng nước xa không cứu được lửa gần. Nay phụ huynh hồi kinh, thăng quan tiến tước, Hậu gia ở thời kì cường thịnh, Hậu Uyển Vân mất hứng một cái là có thể về nhà mẹ đẻ tố khổ cáo trạng, tìm phụ huynh làm chỗ dựa, không còn tứ cố vô thân như trước đó. Nhà mẹ đẻ có thế lực, rốt cục có thể từ từ lợi dụng.

Hậu Thụy Phong trấn an muội muội đang khóc một hồi, lại đồng ý tự mình chọn người tin cậy đưa vào Khương gia để hầu hạ nàng ta, còn nói thỉnh danh y đến chẩn trị bệnh vô sinh của nàng ta. Hậu Uyển Vân chuyển biến tốt ngay, dùng khăn lau lệ, lại đoán tâm tư Hậu Thụy Phong rất dễ tin người.

Huynh muội hai người nói một hồi, bên ngoài có nha hoàn báo lại: “Chấn Quân đại tướng quân, đại phu nhân kêu
nô tỳ đến bẩm báo tướng quân một tiếng, mới vừa rồi đại phu nhân mới chuẩn bị xuất môn, đầu lại choáng váng, nói tướng quân lại chờ một lát.”

Vẻ mặt Hậu Thụy Phong không hờn giận, vẫy vẫy tay đuổi nha hoàn, nói với Hậu Uyển Vân: “Khương gia không phải được xưng trăm năm thế gia, chú ý quy củ nhất, đây là đạo đãi khách của Khương gia sao?”

Hậu Uyển Vân đi theo mượn đề tài để nói chuyện của mình, nói: “Ca, mẹ chồng chính là tính tình này… Có lẽ là do Vân Nhi, giận chó đánh mèo ca ca cũng không chừng.”

Hậu Thụy Phong ‘ai’ một tiếng, nói với Hậu Uyển Vân: “Muội muội, thân mình muội không thoải mái, hãy đi về trước, ca ở chỗ này chờ. Nay vô luận như thế nào muốn cùng Khương gia nói rõ ràng, để cho bọn họ không dám lại khi dễ nữ nhi Hậu gia ta nữa!”

Dứt lời, Hậu Thụy Phong nói tốt khuyên Hậu Uyển Vân một phen, Hậu Uyển Vân cũng không muốn một hồi đối mặt cùng mẹ chồng, cũng liền thuận thế đi về.

Hậu Thụy Phong nhìn Hậu Uyển Vân được Tích Xuân đỡ ra viện, lên kiệu mềm bị người nâng đi rồi. Lúc này từ gian phòng phía sau bình phong có người đi ra. Vẻ mặt Khương Viêm Châu tức giận, nói: “Ả ta lại nói hươu nói vượn, hắt nước bẩn Khương gia ta, châm ngòi quan hệ văn thần võ tướng, tâm tư này quá độc ác!”

“Viêm Châu, Chấn Quân đại tướng quân là người hiểu biết, tự nhiên sẽ không bị mấy câu nói của nàng ta lừa bịp.” Phía sau Khương Viêm Châu, thêm một người đi ra.

Hậu Thụy Phong nghe vậy ngẩng đầu, nhìn thấy một nha hoàn thanh tú đỡ thiếu phụ mỹ mạo cao gầy, từ phía sau bình phong đi ra. Vẻ mặt Cố Vãn Tình ôn nhu ấm áp cười, nhìn Hậu Thụy Phong.

“Vương phi… Ngài, ngài không có việc gì đi…” Giọng nói Hậu Thụy Phong có chút run run.

Cố Vãn Tình hơi hơi ngây ra một lúc, mới nhớ tới Hậu Thụy Phong nói là lần trước bị thương sau lại gặp trúng hoả hoạn, cười nói: “Tạ tướng quân quan tâm, thân mình ta đã không có việc gì.”

Hậu Thụy Phong gật gật đầu. Vốn dọc theo đường đi tính toán như thế nào mở miệng hỏi quan hệ nàng cùng Hậu Uyển Tâm, suy nghĩ trăm ngàn kiểu lời dạo đầu, nhưng đến lúc thấy nàng, một biện pháp cũng nghĩ không ra, trong đầu đều là chỗ trống.

“Đại cữu ca?” Khương Viêm Châu thấy Hậu Thụy Phong đang sững sờ, kêu hắn một tiếng. Hậu Thụy Phong như ở trong mộng mới tỉnh ‘a’ một tiếng.

Hậu Thụy Phong không phải là người xúc động, hắn ngẫu nhiên thất thố làm cho Cố Vãn Tình nhớ tới lúc trước đây cùng ca ca chơi đùa, trong lòng không khỏi ấm áp, tiếp đón mọi người ngồi xuống uống trà.

Hậu Thụy Phong nghẹn một bụng, nhưng ngại có người ngoài ở đây, cũng không trực tiếp hỏi Cố Vãn Tình, mà chính là buồn không ra tiếng uống trà. Khương Viêm Châu mới uống mấy ngụm, hắn cũng đã uống vào vài chén.

Cố Vãn Tình không khỏi mỉm cười, nói: “Chấn Quân đại tướng quân tới Khương gia uống nước trà sao?”

Lúc này Hậu Thụy Phong mới ý thức được chính mình thất thố, mặt hơi hơi đỏ, buông chén xuống, bộ dáng muốn nói lại thôi. Cố Vãn Tình tuy rằng không biết Hậu Thụy Phong muốn nói cái gì, nhưng nàng rất hiểu biết động tác nhỏ của ca ca, nàng biết huynh ấy nhất định là có chuyện muốn một mình nói với mình, vì thế Cố Vãn Tình kêu Khương Viêm Châu đi về trước, lại cho thị nữ đi ra ngoài hết.

“Chấn Quân đại tướng quân, có cái gì muốn nói với ta?” Cố Vãn Tình cười yếu ớt, ánh mắt cong thành hình dạng nguyệt nha, trong lòng nghĩ: phụ thân cùng huynh trưởng không cần vào sinh ra tử đánh giặc nữa, không cần mạo hiểm sinh mệnh lên sa trường nguy hiểm, phụ thân an dưỡng tuổi già, ca ca tìm một cô nương hiền lành cưới về, người một nhà cùng trôi qua những ngày tốt đẹp.

Hậu Thụy Phong trù trừ một chút, buông chén trà, bỗng nhiên cọ một chút đứng lên, rút ra bảo kiếm bên hông, chuôi kiếm hướng về phía Cố Vãn Tình ném đi qua.

Cố Vãn Tình thình lình nhìn thấy một bảo kiếm bay về phía mình, nàng theo bản năng vươn tay cầm chuôi kiếm. Rồi sau đó chỉ thấy thân hình Hậu Thụy Phong nhanh như thiểm điện (sét đánh), tay cầm vỏ kiếm đâm về phía chính mình.

“Xem chiêu!” Hậu Thụy Phong hét lớn một tiếng, vỏ kiếm hướng về phía trước người Cố Vãn Tình.

Cố Vãn Tình bị hắn đột nhiên hành động sợ ngây người, theo bản năng nắm chặt chuôi kiếm phản thủ một kích, tránh thoát Hậu Thụy Phong công kích. Trong lòng Hậu Thụy Phong run lên, lại là một chiêu phản công tiếp theo. Cố Vãn Tình cau mày, cầm kiếm tiếp được một chiêu. Võ nghệ Hậu Thụy Phong cực cao, cao hơn Cố Vãn Tình rất nhiều, hắn vừa ra chiêu thứ ba, vỏ kiếm như có linh tính, kề cận mũi kiếm trong tay Cố Vãn Tình, Hậu Thụy Phong vung cổ tay, Cố Vãn Tình chỉ cảm thấy hổ khẩu (cổ tay) một trận chấn động, thình lình kiếm trong tay liền rời khỏi tay, trực tiếp văng ra ngoài, đâm vào gia cụ bằng gỗ lim ở phía sau.

Biến cố này làm cho trong đầu Cố Vãn Tình một trận kinh hoàng, mà đôi mắt Hậu Thụy Phong trở thành màu đỏ, trong ngực nhanh chóng nhấp nhô, giống như là bị kích thích thật lớn, hắn bỗng nhiên bắt lấy cổ tay Cố Vãn Tình, dùng sức nắm chặt, giống như sợ buông lỏng tay, chính là vĩnh biệt. Cố Vãn Tình cũng ý thức được là chuyện gì xảy ra, Hậu Thụy Phong chỉ dùng võ công để thử mình.

Chẳng lẽ ca ca nhận ra mình? Tâm Cố Vãn Tình cũng loạn như ma, bất chấp lúc này thân phận của nàng là Bình Thân vương phi, liền mặc kệ để cho Hậu Thụy Phong cầm cổ tay mình như vậy.

Chỉ cần ba chiêu, Hậu Thụy Phong liền chắc chắc mình đoán đúng.

“Muội là Uyển Tâm, đúng hay không!?” Hậu Thụy Phong nhìn Cố Vãn Tình, vội vàng hỏi, “Nói cho ca biết, muội là Uyển Tâm, đừng gạt ca, không cần giấu giếm ca, được không?”

Nghe xong câu này, đồng tử Cố Vãn Tình co rút lại, ngay cả tim đều muốn dừng lại.

Từ từ nước mắt trào ra từ hốc mắt của nàng, từ hai má chảy xuống dưới. Nàng chưa từng có nghĩ đến có một ngày, ca ca sẽ nhận ra bản thân. Nàng nghĩ đến cả đời vĩnh viễn đều phải dùng thân phận của người khác mà sống, không còn có cơ hội nhận thân cùng phụ huynh. Nhưng trời cao tựa hồ đối với nàng phá lệ, chẳng những để cho công chúa nhận ra mình, giúp mình, hiện tại liền ngay cả ca ca cũng…

Tất cả những chuyện này, quả thực tựa như nằm mơ vậy.

Hậu Thụy Phong im lặng nhìn nàng không tiếng động khóc, qua nửa ngày, hắn thấy nàng gắt gao cắn môi, bỗng nhiên liều mạng gật đầu, nghẹn ngào một câu cũng nói không nên lời.

Đường đường là đại tướng quân, hán tử thiết huyết, Hậu Thụy Phong luôn luôn thờ phụng nam nhi có lệ nhưng không thể đổ lệ, đổ máu đổ mồ hôi chứ không đổ lệ, nhưng nay, hắn cũng rơi lệ đầy mặt. Hắn vươn tay lau nước mắt cho Cố Vãn Tình, lại nhẹ nhàng hỏi một câu, như muốn xác nhận lại: “Muội là muội muội của ta, Hậu Uyển Tâm, thật không?”

“Vâng, là muội!” Cố Vãn Tình rốt cục oa một tiếng khóc lớn, đem cảm xúc bị đè nén trong lòng nhiều năm bạo phát ra. Lúc này cái gì nam nữ đại phòng, cái gì lễ giáo, đều bị nàng vứt đến một bên, nàng nhào vào trong lòng ca ca, gào khóc, vừa khóc vừa nói: “Ca, là muội, muội là Uyển Tâm… Ô ô ô ô… muội đã chết, nhưng muội sống lại! Muội không nghĩ tới có một ngày sẽ nhận thân cùng ca ca, thực không nghĩ tới, ca, Uyển Tâm rất nhớ huynh, rất nhớ cha… Ô ô ô, ca, ca không biết thấy thân nhân cũng không thể nhận nhau nó đau khổ như thế nào đâu, ca…”

“Muội muội, Uyển Tâm của ca!” Hậu Thụy Phong gắt gao ôm muội muội trong lòng, rơi lệ đầy mặt.

Huynh muội hai người ôm nhau khóc, khóc quên mất hết thảy. Khóc hồi lâu, thẳng đến đem cảm xúc đều phát tiết sạch sẽ, hai người mới ngừng khóc. Hai người còn nói chút việc vặt thú vị trước đây chỉ có hai người mới biết được, Hậu Thụy Phong đã hoàn toàn chắc chắn, Cố Vãn Tình chính là muội muội Hậu Uyển Tâm của mình.

Hậu Thụy Phong cầm tay muội muội, nói: “Uyển Tâm, muội mau nói cho ca, năm đó muội chết có gì kỳ quái hay không? Có phải có người hại chết muội hay không?”

Mắt Cố Vãn Tình khóc sưng như quả đào, lau nước mắt, thở dài, gật đầu nói: “Ai… Ca, nội tình trong đó phức tạp, ca nghe muội kể từ từ…”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện