An Quốc Công xuất thân võ tướng, trị quân nghiêm cẩn, gia pháp cũng như vậy. An Quốc Công cho Hậu gia ký kết gia quy sâm nghiêm, hơn nữa chấp hành rất nghiêm túc, bất luận là di nương, tiểu thư, công tử, hay là hạ nhân, gã sai vặt, bà tử, chỉ cần phạm gia quy, liền nghiêm trị không tha. Lúc trước di nương Trương thị nắm gia vụ, chuyện khắt khe đích tiểu thư bị bại lộ, căn cứ gia quy, Trương thị liền lĩnh năm mươi roi do thuộc hạ An Quốc Công chấp pháp, bị đánh chết khiếp.
Nay An Quốc Công dưới cơn thịnh nộ, vung roi, hung hăng hướng về phía trên người Hậu Uyển Vân. Hậu Uyển Vân đau nhe răng nhếch miệng, khóc rống nói: “Phụ thân, nữ nhi vẫn chưa phạm gia quy, nữ nhi oan uổng mà!”
An Quốc Công căn bản là không nghe lời nàng ta nói, xuống tay càng ngày càng nặng, Hậu Uyển Vân chịu đựng đau đớn, phủ phục bò về phía chân Hậu Thụy Phong, ôm chân Hậu Thụy Phong khóc nói: “Ca ca, cứu mạng! Cầu ca cứu Vân Nhi! Nhất định là hiểu lầm, Vân Nhi cái gì cũng chưa làm mà!”
Hậu Thụy Phong cau mày, nhìn gương mặt khóc nước mũi nước mũi tèm nhem của Hậu Uyển Vân, trong lòng phiền chán, hung hăng một cước đem nàng ta đá văng, nói: “Đừng gọi ta là ca ca, ta không có muội muội như ngươi! Đồ độc phụ nhà ngươi, chuyện cho tới bây giờ còn cứng rắn cãi lại! Cút ngay!”
Hậu Uyển Vân bị đá trên mặt đất lăn tròn như cái bánh xe, vừa ngã té, An Quốc Công lại quăng một roi lại đây, trực tiếp quất mảng thịt mềm mại ngay ngực nàng ta, làm nàng ta đau đớn ngao ngao hét to một tiếng, lật người lại quỳ trên mặt đất.
Trong lòng Hậu Uyển Vân vừa sợ vừa ngạc nhiên, nàng ta rõ ràng là tới tìm phụ thân, thỉnh làm chủ đối phó Khương gia cho nàng ta, nhưng vì sao vừa thấy mặt ngay cả nói cũng chưa nói vài câu, mà bắt đầu dùng gia pháp với nàng ta? Cho dù là phụ thân muốn dùng khổ nhục kế, ở mặt ngoài trách đánh nữ nhi nhà mình, thực tế là cho Khương gia nan kham, cũng không cần xuống tay độc ác như vậy! Này quả thực là muốn đem nàng ta đánh chết!
Mới đầu Hậu Uyển Vân còn muốn chịu đựng cho xong chuyện, làm cho An Quốc Công xả cơn giận đó ra, sau này nàng ta nói tốt, đem lão gia tử dỗ cao hứng có thể làm đầu thương cho nàng ta sử dụng, cho nên vẫn nằm úp sấp thành thành thật thật bị đánh. Nhưng ước chừng ăn hơn hai mươi roi, An Quốc Công chẳng những không tiêu cơn tức, ngược lại càng ngày càng giận, xuống tay càng ngày càng nặng, vừa đánh vừa mắng: “Đồ súc sinh nhà ngươi, ta đánh chết ngươi!”
Lúc này An Quốc Công ra tay ngoan độc, Hậu Uyển Vân đột nhiên ý thức được sự tình huống không thích hợp, lão gia tử đây là động chân hỏa khí. Bị đánh hơn hai mươi roi, áo khoác trên người Hậu Uyển Vân bị đánh rách tơi tả, nếu không có quần áo mùa đông dày, chỉ sợ đều đã lộ ra phần máu thịt trên lưng. Hậu Uyển Vân rốt cuộc nhịn không được, bắt đầu vừa trốn tránh vừa cầu xin tha thứ.
“Cha, đừng đánh!” Hậu Uyển Vân khóc lớn, từ trên đất nhảy lên, trốn sau ghế dựa bên cạnh.
“Hừ, ngươi còn dám chạy!” An Quốc Công tức giận mặt đỏ bừng, roi trong tay linh hoạt quất tới, đuôi roi quất trên gương mặt Hậu Uyển Vân, trực tiếp đánh ra một vết thương thật dài, thương tích từ khóe mắt bên trái kéo dài đến khóe miệng bên phải. Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp, bóp ra nước của Hậu Uyển Vân, liền như vậy nở hoa.
“A! Đừng mà! Cứu mạng!” Hậu Uyển Vân bị dọa bụm mặt, bất chấp tất cả, đẩy ghế dựa ra cướp đường mà chạy, nàng ta cảm thấy nàng ta nếu không chạy, thật muốn đem mạng nhỏ đặt ở trong này.
“Còn muốn chạy, ngươi, đồ nghiệp chướng này!”
Chỉ cảm thấy một trận gió từ đỉnh đầu xẹt qua, thân hình Hậu Thụy Phong nhanh như thiểm điện, trực tiếp đứng ngay cửa, đóng cửa lại.
Hậu Uyển Vân bổ nhào vào dưới chân Hậu Thụy Phong cầu xin: “Ca, cứu muội, cha muốn đánh chết muội!”
Hậu Thụy Phong hừ lạnh một tiếng, đạp Hậu Uyển Vân một cước lăn trở về.
“Súc sinh, còn có dám chạy hay không?” Giọng nói trầm thấp của An Quốc Công từ phía sau truyền đến, da đầu Hậu Uyển Vân một trận run lên, chỉ cảm thấy miệng vết thương phía sau lưng cùng trên mặt đau đớn như hỏa thiêu, nàng ta đau đớn nhe răng nhếch miệng.
“Cha, Vân Nhi không dám! Cầu cha tha mạng mà! Đánh như vậy sẽ tai nạn chết người, cha, tha mạng a! Tha nữ nhi đi! Con là nữ nhi ruột của ngài mà!” Hậu Uyển Vân biết không có cửa chạy trốn, ngược lại quỳ xuống cầu xin.
“Sẽ tai nạn chết người?” An Quốc Công cười lạnh một tiếng : “Lão tử đánh cũng không phải là người, làm sao có thể tai nạn chết người!” Rồi sau đó lại là ‘ba’ một tiếng, một roi quất ngay đầu Hậu Uyển Vân.
Chỉ cảm thấy đầu đau muốn vỡ ra, một dòng máu đỏ sẫm từ thái dương chảy xuống, máu đầy mặt và cổ, Hậu Uyển Vân bị đánh chạy trốn chung quanh ngao ngao gọi bậy, giống như chuột chạy qua đường. Nhưng nàng ta làm sao chạy qua An Quốc Công lão tướng ở sa trường, bất luận Hậu Uyển Vân trốn ở nơi nào, roi của An Quốc Công liền giống như có mắt, đi tới chỗ nàng ta, hung hăng quất trên người nàng ta.
Ước chừng quất năm mươi roi, Hậu Uyển Vân té ngã trên mặt đất, mở to miệng thở hồng hộc, một thân máu, mắt trừng thật to.
“Cha, đủ rồi, bây giờ còn không thể đánh chết nó, nếu không biết nói sao với thánh thượng cùng Thái Hậu bên kia đây?” Hậu Thụy Phong nhìn phụ thân lửa giận chưa tiêu, tiến lên khuyên nhủ.
“Hừ!” An Quốc Công đem roi hung hăng ném xuống đất, chỉ vào mặt Hậu Uyển Vân mắng: “Ngươi đồ nghiệt súc này! Mọi chuyện ngươi làm, cho dù đánh chết ngươi, chết cũng không đủ đền tội! Hậu mỗ ta làm sao có thể sinh ra nữ nhi như ngươi chứ!”
Lời này An Quốc Công nói không giả. Thiên triều nặng nhất hiếu đạo, An Quốc Công thân là phụ thân của Hậu Uyển Vân, cho dù đánh chết nữ nhi ruột của mình, cũng là phụ muốn nữ vong nữ không thể không vong. Mà triều đại có “10 ác”, làm chuyện ác nghịch, mưu sát tổ phụ mẫu, phụ mẫu, sát bá thúc, cô, huynh tỷ, ngoại tổ phụ mẫu, phu quân, tổ phụ mẫu, phụ mẫu nhà chồng.
Theo luật lệ Thiên triều, đối với người phạm ác nghịch, sẽ bị chém ngang eo hoặc là lăng trì. Hậu Uyển Vân giết mẹ đẻ, mẹ cả, đích tỷ, đã là người phạm ác nghịch. Đặt ở triều đại nào đều cũng bị cực hình tại chỗ. Chính là thân phận bây giờ của nàng ta đặc thù, địa vị vi diệu, không thể không giấu diếm sở tác sở vi của nàng ta. Nếu không An Quốc Công thật muốn liền như vậy đem nàng ta tươi sống đánh chết luôn.
Hậu Uyển Vân nhìn An Quốc Công, nước mắt chảy ra từng giọt lớn, nàng ta không biết nàng ta rốt cuộc làm sai cái gì, thế nhưng làm cho phụ thân mình ra tay ác độc như thế này. Cho dù chuyện nàng ta ở Khương gia mưu hại mẹ chồng, giết hại con nối dòng cùng tiểu thiếp bị bại lộ, thì cũng là người Khương gia đến trừng trị nàng ta, Hậu gia cũng không thể nhúng tay vào!
Hậu Uyển Vân nghĩ muốn vỡ đầu, cũng không nghĩ tới mấy hành động ác nghịch của nàng
ta tại Hậu gia đều bị vạch trần hết. Tại Hậu gia, thủ đoạn của nàng ta rất kín kẽ, nàng ta có tự tin người bên ngoài căn bản là không có cách nào nắm được căn cứ chính xác. Cho dù là Xảo Hạnh nha hoàn bên người, biết chuyện tỷ tỷ Hậu Uyển Tâm chết có kỳ quái, nhưng Xảo Hạnh cũng lấy không ra căn cứ chính xác đến chỉ chứng nàng ta nha.
Thế giới này người duy nhất biết sở tác sở vi của Hậu Uyển Vân, chính là tỷ tỷ Hậu Uyển Tâm. Nhưng Hậu Uyển Tâm chết đã lâu như vậy, thi cốt đều hóa thành đất, người chết không có khả năng để lộ bí mật. Cho nên Hậu Uyển Vân nghĩ đến việc nàng ta làm ở Hậu gia là tuyệt đối không có khả năng bị người biết được.
Đầu óc Hậu Uyển Vân hỗn loạn trầm tư suy nghĩ, đau đớn trên người làm nàng ta muốn hôn mê bất tỉnh. Ngay tại lúc Hậu Uyển Vân mơ mơ màng màng, An Quốc Công nói: “Phong nhi, đi đem nghiệp chướng này trói lại, ta muốn mang nó vào cung diện thánh.” Rồi sau đó Hậu Uyển Vân trước mắt đen thui, nên cái gì cũng không biết.
“Ào!” Một chậu nước lạnh hắt ở trên người Hậu Uyển Vân, làm cho nàng ta giật mình một cái, từ trong mê man tỉnh lại.
Dưới thân là sàn nhà cứng rắn, còn ẩn ẩn mùi tanh tưởi. Hậu Uyển Vân mơ mơ màng màng đột nhiên ý thức được, nàng ta không phải nằm trên giường ở khuê phòng. Nàng ta đột nhiên trợn mắt, phát hiện chính mình bị người ta trói gông lại, ở một nơi như là địa lao, chuẩn xác mà nói, là ở một gian phòng dùng để thẩm vấn.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, khởi bẩm Thái Hậu, phạm nhân đã tỉnh lại.” Một tiểu thái giám giọng nói the thé trong tay cầm thùng gỗ trống rỗng, quỳ gối bên cạnh Hậu Uyển Vân.
Hoàng Thượng? Thái Hậu? Trong đầu Hậu Uyển Vân một mảnh hỗn loạn, cố gắng ngẩng đầu, thấy Hoàng Thượng cùng Thái Hậu đang ngồi ở gần cửa. Mà phụ thân An Quốc Công cùng huynh trưởng Hậu Thụy Phong đứng hai bên sườn Hoàng Thượng cùng Thái Hậu.
“Hậu thị, ngươi có nhận tội?” Thái Hậu nhìn Hậu Uyển Vân, mày thâm trầm nhíu lại.
Thái Hậu vốn chỉ biết sở tác sở vi của Hậu Uyển Vân tại Khương gia, thập phần không thích nàng ta. Nhưng vài canh giờ trước, An Quốc Công bí mật cầu kiến Thái Hậu cùng Hoàng Thượng, sau khi hai người tiếp kiến phụ tử An Quốc Công, thế nhưng phát hiện An Quốc Công đem nữ nhi của mình đánh hôn mê, dùng dây thừng cột mang tiến vào.
An Quốc Công quỳ gối dưới chân Hoàng Thượng Thái Hậu, đem chuyện Hậu Uyển Vân ở Hậu gia hại người bẩm báo Thái Hậu cùng Hoàng Thượng, cũng nói ông ấy không biết cách dạy nữ nhi, gia môn bất hạnh, dưỡng ra nữ nhi lừa dối thánh tâm, thỉnh thánh thượng trị tội.
Thái Hậu cùng Hoàng Thượng chưa nghe chuyện này còn hoàn hảo, vừa nghe xong, đều có thể sợ tới mức buổi tối ngủ không yên. Ở trong cung nhiều năm, cái gì cung đấu cái gì âm mưu chưa thấy qua, nhưng đó đều là tần phi nội đấu, tuy nói tỷ muội ruột cùng vào cung, rồi sau đó trở mặt thành thù cũng có, nhưng ngay cả Thái Hậu đều chưa thấy qua người phụ nữ nào ngoan độc đến nỗi có thể giết mẹ ruột và mẹ cả coi mình như con ruột! Này đã không phải ác độc bình thường, quả thực chính là không thể tưởng tượng!
Liền ngay cả hoàng đế nghe xong cũng không khỏi bị dọa ra một lưng mồ hôi lạnh. Hậu gia là nhà cao cửa rộng, vốn năm đó khi hoàng đế tuyển phi vào hậu cung, từng có ý tuyển nữ nhi Hậu gia vào cung, nhưng cố kỵ đến tiền triều có tiền lệ ngoại thích là võ tướng phản loạn, ngay lúc đó An Quốc Công vẫn là An Quốc Hầu, quân công đã hiển hách, hoàng đế luôn mãi cân nhắc, cuối cùng không hạ chỉ để nữ nhi Hậu gia vào cung, rồi sau đó Hậu thị bị Thái Hậu ban hôn cho Khương gia. Lúc này hoàng đế không khỏi cảm thấy nghĩ mà sợ, may mắn năm đó đánh mất ý niệm để cho Hậu Uyển Vân vào cung trong đầu, nếu không… Một người phụ nữ như vậy bỏ vào hậu cung, đó chẳng phải là làm cho tần phi cùng con cái của hắn đều chết hết sao? Lấy phẩm hạnh của Hậu Uyển Vân, nói không chừng ngay cả Thái Hậu, nàng ta cũng không buông tha đâu! Chính là Khương gia xui xẻo, thay hoàng đế cản một kiếp.
Lúc này đầu óc Hậu Uyển Vân mịt mờ, đột nhiên nghe thấy Thái Hậu hỏi nàng ta, khóc nói: “Khởi bẩm Thái Hậu, Vân Nhi không biết đã phạm tội gì!”
“Hậu thị, xem ra không đem mọi chuyện ngươi làm đều phơi bày ra hết, ngươi sẽ không nhận tội.” Hoàng Thượng nói với tiểu thái giám bên cạnh: “Đi đem nhân chứng lần lượt mang đến.”
Tiểu thái giám nhanh chóng đi gọi phạm nhân.
“Hậu thị, chúng ta liền tính toán từng sự kiện một.” Hoàng Thượng nói : “Đem hai thị nữ hầu hạ di nương của Khương gia dẫn tới.”
Hai thị vệ áp giải hai nữ tử đi vào.
Hai nữ tử đó mặt mày tiều tụy, nhưng nhìn cũng không chật vật, bộ dáng cũng chưa chịu hình qua, so với Hậu Uyển Vân nằm ở trong bùn, người đầy máu, hai người các nàng tốt hơn rất nhiều. Hai thị nữ lạnh run cả người quỳ gối dưới chân hoàng đế, bị dọa ngay cả nói đều nói không nên lời, chỉ lo dập đầu.
“Hậu thị, ngươi có nhận ra hai người các nàng không?” Hoàng đế nói.
Hậu Uyển Vân ngẩng đầu, xuyên thấu qua ánh đèn hôn ám của địa lao, mơ hồ nhận ra hai nữ tử đó.
“Bạch Điệp? Lam Điệp? Các ngươi không phải đã chết sao?” Hậu Uyển Vân chấn động : các nàng không phải ở trong phòng giam của Khương gia sợ tội tự sát sao? Như thế nào cư nhiên không chết?
“Các nàng nếu đã chết, chẳng phải là chết vô đối chứng, vừa vặn hợp tâm ý của ngươi sao?” Một giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa xa xôi truyền đến, Hậu Uyển Vân ngẩng đầu, thấy mẹ chồng ác độc đó của nàng —— Cố Vãn Tình đi đến, đi theo phía sau còn có hai tỷ muội Xảo Hạnh cùng Xảo Mai dùng tên giả là Liễu Nguyệt.