Lục Thế Quân thấy cô chịu thiệt thòi mà vẫn nhân nhượng, ngược lại càng thấy mắc nợ cô, anh ta nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, hôn lên trán cô: "Thật xin lỗi, đều là lỗi của anh..."
Hải Diêu nhẹ nhàng lắc đầu, vành mắt đã ửng đỏ, chỉ là cô quật cường cắn môi dưới, núp trong ngực anh ta không lên tiếng.
"Em yên tâm..." Lục Thế Quân trầm thấp nói bên tai cô một câu, Hải Diêu có chút mê mang nhìn anh ta, anh ta lại kéo cô đi vào trong nhà: "Chúng ta mau vào thôi."
Vừa mới vào cửa đã nhìn thấy Trình Nhã Như sắc mặt bệnh tật ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa, cô ta tiều tụy hơn rất nhiều, lại vẫn mang theo vẻ mặt cao ngạo của cô ta, nhìn thấy hai người bọn họ thân mật tiến vào, trong mắt cô ta lập tức có sự kinh ngạc cùng đau xót.
Bước chân của Hải Diêu có chút ngập ngừng, xưa nay cô không muốn mình biến thành dạng này, cũng không muốn để cuộc sống đi đến một bước này, thế nhưng cô đã bắt đầu, không có cách nào để đổi ý.
Lúc trước bị cô ta hại thảm như vậy, thanh danh mất sạch không còn gì cả, về sau bị cô ta hại cửa nát nhà tan, mất đi người quan trọng nhất, còn muốn ẩn nhẫn làm cái gì?
Cô không nên lui bước, dù phía trước là mưa bom bão đạn, cô cũng phải kiên định nghênh đón.
Hải Diêu không tự chủ được nhích lại gần Lục Thế Quân, hình như cảm nhận được sự bất an của cô, Lục Thế Quân nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay cô.
Hải Diêu ngẩng đầu miễn cưỡng cười một tiếng, Lục Thế Quân thấy cô như vậy, trong lòng càng cảm thấy mắc nợ nhiều hơn, dứt khoát ôm cô vào trong ngực.
Đôi mắt Trình Nhã Như trợn to, cô ta lại không cách nào khống chế được: "Thế Quân!"
"Bác sĩ đã dặn em phải nằm trên giường nghỉ ngơi, sao em lại xuống đây?" Giọng nói của Lục Thế Quân có chút rét lạnh, Trình Nhã Như lẳng lặng nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ của anh ta, cắn chặt hàm răng, cô ta không nói một lời nào, ánh mắt lẳng lặng nhìn lướt qua khuôn mặt Hải Diêu, cô ta dừng lại một lát, lại như có ý coi thường.
Hải Diêu cũng nhìn cô ta, ngay lúc cô cho rằng cô ta sẽ mở miệng ra nói lời cay nghiệt, cô ta lại yên lặng xoay người đi lên lầu.
Không biết sao bóng lưng của cô ta lại có chút cô đơn không nói ra lời, váy dài màu trắng chậm rãi đong đưa trên từng bậc cầu thang, cô ta vịn lan can, bước đi rất chậm, tay của cô ta đặt ở bụng dưới, hình như đang che
chở đứa nhỏ.
Hải Diêu nhìn cô ta, cảm thấy sự cảm khái nói không nên lời, có lẽ đó là bản năng tự nhiên của một người mẹ, cô cũng như vậy, luôn không tự chủ được che chở bụng dưới, luôn đặt con ở vị thứ nhất.
Phụ nữ trên cả thế giới này có phân chia tốt xấu, thế nhưng tất cả những người mẹ trên toàn thế giới này không có một ai không thương con mình.
Lục Thế Quân khẽ nhíu mày nhìn cô ta, Hải Diêu cũng hơi kinh ngạc nhìn qua.
Trình Nhã Như lại nhàn nhạt nở nụ cười: "Hải Diêu, làm bạn nhiều năm như vậy, tôi hiểu cô rất rõ, bây giờ cô làm như vậy, tôi biết cô rất hận tôi, nhưng tôi sẽ không hối hận vì những gì mình đã làm, nếu như có thể lựa chọn một lần nữa, tôi vẫn quyết định như vậy, nhưng tôi vẫn muốn nói với cô ba chữ thật xin lỗi."
"Tôi nhận lời xin lỗi của cô, nhưng tôi sẽ không lựa chọn tha thứ." Trong lòng Hải Diêu xúc động, cô ta còn biết ‘Làm bạn nhiều năm như vậy’, là bạn bè nhiều năm a, vậy mà cô ta còn nhẫn tâm ép cô đến bước đường cùng!
"Tôi biết, nếu như tôi là cô, sẽ còn ác hơn cả cô, cho nên, tôi không trách cô, thật đấy." Cô ta phất tay cười một tiếng, lại mang theo vài phần khí phách ngất trời, Hải Diêu có chút thất thần, giống như năm đó các cô ngồi cùng một chỗ vui vẻ trò chuyện.
"Nhưng tôi cũng sẽ không buông tay, cho nên, Đông Hải Diêu, vẫn là câu nói kia, chúng ta chậm rãi tranh giành đi."
Cô ta nói xong, liền quyết tuyệt xoay người đi vào phòng ngủ, Hải Diêu lại đứng yên tại chỗ thật lâu cũng không động đậy, cho đến khi Lục Thế Quân nắm vai cô trầm thấp gọi cô mấy lần, cô mới hơi lấy lại tinh thần, lại vô thức tránh khỏi tay của anh ta.
Lục Thế Quân sững sờ: "Diêu Diêu, em làm sao vậy? Có phải không vui không?"
"Anh định để em và cô ấy sống chung như thế này à? Đến lúc bọn em sinh con thì làm sao?" Hải Diêu có chút cứng ngắc mở miệng, cô thật sự không quen làm người xấu.