Mấy ngày nay, cô càng ngày càng kỳ lạ, mỗi lần thấy Thang Khải Huân liền muốn nổi giận, mỗi lần nhìn thấy Thang Khải Huân và Cố Diệc Thù ở cùng một chố, trong lòng cô lại thấy không thoải mái.
Cố Diệc Thù nghe thấy thế liền hào hứng nói: “Bạn trai sao?”
Nói xong, cô ta lại ảo não lắc đầu: “Nhìn tôi kìa, thật không biết nói chuyện, Đông tiểu thư đã có bảo bảo, dĩ nhiên là sẽ kết hôn rồi……”
Hải Diêu chăm chú nhìn cô ta nói: “Là chồng trước.”
Trong nháy mắt Cố Diệc Thù ngơ ngẩn, một lúc sau, cô ta lúng túng nói: “Đông tiểu thư……tôi không có ý đó, tôi thật sự không biết…………..”
“Không sao.” Đông Hải Diêu cười nói: “Không biết không có tội, hơn nữa Cố tiểu thư cũng không phải là cố ý.”
“Chúng ta đi thôi, Thịnh tiểu thư cũng nên nghỉ ngơi rồi.” không biết vì sao, giọng nói của Thang Khải Huân lạnh ngắt như băng, Cố Diệc Thù kinh ngạc, quay đầu nhìn anh, nhưng anh đã nhanh chóng đi đến thang máy.
Trong lòng Cố Diệc Thù có chút không vui nhưng cô ta là người luôn biết đến đại thể, dù sao chuyện này cũng không có gì quan trọng, nhanh chóng đi vào thang máy, Hải Diêu cũng theo sau, yên lặng đứng một bên.
Bỗng nhiên ba người đều không nói lời nào khiến bầu không khí trở nên cổ quái, Cố Diệc Thù buồn bực nhìn lên màn hình hiển thị số tầng, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy trong thanh máy phản chiếu gương mặt của Thang Khải Huân.
Anh nhìn bóng lưng Đông Hải Diêu, không nhúc nhích, ánh mắt của anh giống như bị cô hoàn toàn hấp dẫn, nhưng là trong đôi mắt khôn khéo, thâm thúy đó lại hiện lên sự u buồn, có lẽ anh cũng cảm nhận được, anh hơi nhíu mày, đôi môi mím
lại, vẻ mặt kiên định nhưng lại mang theo u buồn.
Trong nháy mắt, Cố Diệc Thù chỉ cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó hung hăng đánh vào, đau đớn kịch liệt, bên tai cô ta như có tiếng gió thổi vù vù, cô ta muốn ánh mắt của mình rời đi nơi khác nhưng cả người không thể động đậy, cứ như thế nhìn thấy ánh mắt chuyên chú của anh nhìn người khác, bỗng nhiên, cô ta dường như đã hiểu tất cả.
Vì sao anh lại ít cười, vì sao lúc nào anh cũng có tâm sự nặng nề, vì cái gì anh thường xuyên trầm mặc hoặc ngẩn người, vì sao, suốt nhiều năm như vậy, cô ta đã biểu hiện rõ ràng như vậy nhưng anh lại giả vờ như cái gì cũng không biết, vì sao những ngày gần đây tâm tình anh lại biến động lớn như thế, người luôn không để lộ buồn vui như anh, bất tri bất giác lại lộ ra ý cười……..
Thì ra đáp án đều ở trên người cô, hóa ra là bởi vì cô.
Bởi vì anh chết tâm cho nên mới chấp nhận tình yêu của cô ta, bởi vì cô có con với người đàn ông khác, thậm chí Cố Diệc Thù còn nghĩ, nếu như cô ly hôn, Thang Khải Huân cũng không để ý mà cưới cô.
Bởi vì ánh mắt anh đã nói lên tất cả.
Cố Diệc Thù cảm thấy sự ghen ghét đang trỗi dậy trong lòng cô ta, lặng lẽ quấn chặt lấy trái tim của cô ta, khiến cô ta không thở nổi.
“Đinh.”